Giới thiệu truyện: Bạn đang đọc truyện Âm mưu của cô ấy của tác giả Nguyên Viện trên website đọc truyện online.Vì ghen tức mà cô làm ra một hành động ngu xuẩn khiến cho anh bắt gặp.Từ đó, trong mắt anh cô là người ngoan độc và xấu xa nhất.Nhưng từ lúc ấy, trong
Eu6R. Say you love me…… Đầu ngón tay của Mạnh Uyển Lôi lướt qua phím đàn, cô ở trước mặt hắn luôn đàn bài này, những lời nói mà cô khao khát nhưng không thể nghe đến, nên cô chỉ có thể gửi gắm vào trong tiếng đàn. Chỉ là, đến cuối cùng cô vẫn đợi không được những lời này. Cô cười cười, đã hơn ba tháng không nhìn thấy hắn, nghe Kiều Kiều nói, nhà hắn ở Đài Bắc cũng đã bán, hắn chính là muốn cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ với cô? Nhà bán đi rồi, thật sự sẽ không có cơ hội chạm mặt nhau, cô cùng hắn sẽ không lại gặp nhau…… Cũng tốt, cô cũng không phải không có người theo đuổi, không phải không có ai để kết hôn, có rất nhiều công tử nhà giàu hẹn cô dùng bữa, cùng nhau đi xem ca nhạc, xem vũ kịch, cô mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc, có khi không còn thời gian rãnh để nghĩ lung tung. Gần đây, cô có nhiều cuộc hẹn xem mắt, các đối tượng đều có gia cảnh rất tốt, cô xem ra bọn họ thực thích mình, điều kiện cũng tương xứng, cùng đối phương gặp mặt cô cũng rất vui vẻ. Cô không cần phải nghe những lời châm chọc khiêu khích, không cần lại cùng người khác khẩu chiến, không cần yêu người ta nhưng lại quá bi ai, không cần sợ hãi nếu bị phát hiện chính mình có cảm tình. Không có Nghiêm Quân Dịch, cô mỗi ngày đều rất thoải mái, rất vui vẻ. Thật tốt, không có hắn, cô vẫn là Mạnh Uyển Lôi, hơn nữa rất hạnh phúc, rất thanh thản Mạnh Uyển Lôi, hắn không thương cô, giữa họ thực chất cũng không tồn tại ý nghĩa gì. Cô không cần, cô không cầu có được tình yêu của hắn! Mạnh Uyển Lôi nhắm mắt lại, hai tay thu về. “Lôi Lôi.” Mạnh Chí Đức đứng ở cửa, nhẹ giọng mở miệng. “Ba.” Mạnh Uyển Lôi mở mắt ra, tự nhiên khẽ tươi cười nhìn về phía ba mình. “Ba làm phiền đến con đánh đàn sao?” Mạnh Chí Đức đi vào phòng, ông đã đứng ở cửa nhìn cô thật lâu, đem tất cả biểu lộ của con gái thu vào hết trong mắt. Ông biết, con gái ông vẫn là quên không được. “Không có.” Cô không đánh đàn, sẽ không bao giờ dùng đến. “Gần đây chưa thấy con đánh đàn.” Mạnh Chí Đức nhìn cô, ngữ khí ôn hòa. “Có thể đánh đàn cho ba nghe được không?” Mạnh Uyển Lôi khẽ giật mình, cô cười cười, thản nhiên mở to mắt. “Ba, con gần đây không muốn đánh đàn.” Chạm vào đàn, sẽ nghĩ đến hắn, cô không nghĩ muốn nhớ đến hắn. “Vì sao?” Mạnh Chí Đức đặt câu hỏi, mà nguyên nhân thật sự ông cũng là hiểu được. Thằng oắt Nghiêm kia học đàn, Lôi Lôi cũng học đàn, nó học đấu kiếm, Lôi Lôi cũng biết đấu kiếm…… Ông trước kia như thế nào lại không phát hiện ra, Lôi Lôi học gì đó tất cả đều có liên quan đến tên oắt Nghiêm Quân Dịch? Là do ông rất ít quan tâm đến con gái sao? Ngay cả hiện tại, nghĩ quan tâm con bé nhiều hơn, nhưng con bé lại có thái độ giống như xa cách, làm cho ông rất khổ sở. Ông làm cha thật sự quá thất bại…… “Không có, chính là không có hứng thú.” Mạnh Uyển Lôi thuận miệng nói cho có lệ. Mạnh Chí Đức ở trong lòng nhẹ nhàng thở dài, cũng không lại truy vấn, chuyển nhanh đề tài. “Nghe nói gần đây con hay qua lại với con trai nhà họ Lưu? Con đang đợi đi ra ngoài cùng anh ta sao?” “Vâng ạ, anh ấy hẹn con dùng bữa tối.” Mạnh Uyển Lôi nhẹ nhàng gật đầu. “Người nhà họ Lưu cũng được, con thích anh ta sao?” “Không có ghét……” Mạnh Uyển Lôi dừng một chút, rồi lại mở miệng. “Anh ấy vừa cầu hôn con.” “Cầu hôn?” Không nghĩ tới hành động lại nhanh như vậy, Mạnh Chí Đức nhíu mày. “Con đồng ý rồi sao?” Mạnh Uyển Lôi không trả lời, chỉ là cười cười. “Có thể sẽ gả đi! Con gái lớn rồi đều vậy cả.” Nhưng mà con thích người ta sao? Mạnh Chí Đức rất muốn hỏi, mà ông biết rõ con gái mình sẽ lại trả lời cho qua loa. Không chán ghét, đó cũng không phải là yêu thích? Nhìn con gái nhợt nhạt cười, ông chỉ có thể ở trong lòng thở dài, “Lôi Lôi, nếu con không muốn lập gia đình cũng không sao, ba cũng không phải không nuôi nổi con.” “Ba……” Không dự đoán được ba cô sẽ nói như vậy, Mạnh Uyển Lôi ngẩn ra. “Con không cần miễn cưỡng chính mình.” Mạnh Chí Đức vỗ vỗ bả vai cô. Hành động dịu dàng của ba làm cho cô hoảng hốt, Mạnh Uyển Lôi cúi hạ mắt, không nói lời nào. “Nguyên lai hai người ở đây nha!” Mạnh Nhược Kiều đột nhiên xuất hiện, nhận thấy được bầu không khí kì quái ở trong phòng, cô oang oang hỏi “Hai người làm sao vậy?” “Không có gì.” Mạnh Chí Đức nhìn cô con gái nhỏ mỉm cười “Con cùng Lôi Lôi nói chuyện, ba có việc ra ngoài.” Hòa ái xoa đầu con gái, ông đi ra khỏi phòng tập đàn. Nhìn ba rời đi, Mạnh Nhược Kiều đi về phía chị gái mình “Chị hôm nay lại hẹn hò nha? Lại đi cùng anh Lưu sao?” “Ừ!” Mạnh Uyển Lôi gật đầu. “Chị thích anh ta?” Mạnh Nhược Kiều truy hỏi. Nhìn em gái, Mạnh Uyển Lôi không khỏi cảm thấy buồn cười, như thế nào mỗi người đều đối với chuyện riêng của cô đếu vô cùng hứng thú quan tâm? “Không chán ghét.” Cô lặp lại câu trả lời lúc nãy. “A?” Mạnh Nhược Kiều nhíu mày. “Thích là thích, không thích sẽ không thích, cái gì mà không chán ghét? Đây là đáp án gì?” “Vậy cho là thích đi!” Mạnh Uyển Lôi giả tạo đáp lời. Mạnh Nhược Kiều lại ngạc nhiên “Thích? Còn cậu……” Cô che lại miệng chính mình, một đôi mắt to trân trối nhìn vào Mạnh Uyển Lôi. Nghe nhắc đến hắn, ngực khẽ chấn động, Mạnh Uyển Lôi cúi đầu. “Chị không lâu nữa sẽ kết hôn!” “Hả? Kết hôn ư?” Mạnh Nhược Kiều mày nhướng lên. “Gả cho cái anh họ Lưu kia ư? Còn, còn cậu phải làm sao bây giờ? Chị không cần cậu nữa sao?” “Chị với hắn không có quan hệ gì, thật sự, là hắn không cần chị, không phải chị không cần hắn.” Người kia cho tới bây giờ chưa từng có yêu cô. “Không phải như vậy!” Trời! Cô thực sự bị hai người này làm cho tức chết! Mạnh Nhược Kiều theo túi xách lấy ra máy ghi âm. “Vật này đưa cho chị.” Cô đem máy ghi âm đặt vào tay Mạnh Uyển Lôi. “Đây là……” Mạnh Uyển Lôi nghi hoặc nhìn trên tay máy ghi âm. Mạnh Nhược Kiều lười giải thích “Dù sao chị nghe sẽ biết.” Cô đem tay phone máy ghi âm nhét vào trong tai Mạnh Uyển Lôi, sau đó ấn mở công tắc, xoay người chạy đi mất. “Kiều……” Mạnh Uyển Lôi muốn mở miệng, lại vừa nghe đến máy ghi âm vang lên thanh âm, cô lập tức giật mình nhận ra, rốt cuộc nói cũng không nên lời. Vì sao…… Cô kích động che lại miệng mình, nước mắt nhanh chóng trào ra. *** Nghe nói gần đây Mạnh Uyển Lôi hay đi cùng tên họ Lưu hẹn hò, ngẫu nhiên nhìn đến trên mặt báo, là nhìn ra bọn phóng viên chụp rất nhiều hình ảnh của hai người họ đi cùng với nhau. Xem ra cô sống rất vui vẻ, người đàn ông kia cũng rất khá, chắc hẳn sẽ mang đến cho cô hạnh phúc đi? Như vậy cũng tốt…… Nghiêm Quân Dịch theo thói quen chộp lấy lon bia, trên tay hắn là một tá bia vừa mới mua về, mặt mày ủ ê đi vào trong sân, liền nhìn thấy trong nhà mình có ánh đèn. Hắn mở cửa. “Kiều Kiều, con đến à……” Hắn đột nhiên mở to mắt, ngạc nhiên nhìn cô gái trước mặt mình. “Cô……” “Đã lâu không gặp.” Mạnh Uyển Lôi nhìn anh nở nụ cười, cô cười rất tươi, thần sắc tự nhiên, chính là đầu các ngón tay không tự giác siết chặt với nhau. “Cô……” Nghiêm Quân Dịch lấy lại bình tĩnh, nhìn lướt qua cô. Khí sắc của cô có vẻ tốt hơn nhiều, sắc mặt hồng nhuận, thân mình cũng không giống trước kia gầy yếu. Xem ra cô gần đây sống rất tốt, không giống như trước đây…… Hắn cụp mắt, ngữ khí lãnh đạm. “Cô như thế nào ở trong này? Vào bằng cách nào?” “Kiều Kiều mở cửa để cho tôi vào, nó cùng Sĩ Hách đi tản bộ.” Mạnh Uyển Lôi nhỏ nhẹ trả lời, thấy hắn đi đến phòng bếp, cô cũng đi sát theo hắn ở phía sau. “Cô tới đây làm gì?” Hắn đặt đống bia trên tay xuống, không hiểu cô sao lại đến đây, cô hẳn là không nghĩ muốn gặp lại hắn mới đúng. Cô không phải đang hẹn hò với tên họ Lưu kia sao? “Tôi đến đưa thiệp mời.” Cô lấy từ trong túi xách một tấm thiệp cưới màu đỏ đưa cho hắn. “Tôi sẽ kết hôn.” Cô ấy sẽ kết hôn…… Nghiêm Quân Dịch nắm chặt tay, xoay người đối mặt cô, đưa tay tiếp nhận thiệp cưới, khuôn mặt anh tuấn tỏ vẻ cười. “Chúc mừng! Tôi sẽ gửi tiền mừng cho Kiều Kiều đưa đến.” “Anh không tự mình đến tham dự sao?” Nâng lên cằm, cô dõi theo mọi biểu tình của hắn. “Hôn lễ này, tôi thực hy vọng anh sẽ đến dự!” Ánh mắt cô trong trẻo, Nghiêm Quân Dịch cơ hồ rất vất vả nhìn vào mắt cô. “Tôi chỉ sợ không có thời gian đến dự, thật có lỗi.” “Phải không? Được rồi, sẽ không miễn cưỡng.” Mạnh Uyển Lôi cười cười. “Nếu đã không có việc gì nữa, tôi phải đi rồi.” Cô nhìn hắn nhẹ nhàng gật đầu, xoay người đi ra phòng bếp. Nghiêm Quân Dịch thiếu chút nữa nghĩ muốn giữ tay cô lại. Hắn nhắm mắt, đè nén cảm xúc muốn chạm vào cô. Ai ngờ cô quay trở lại. “Anh không tiễn tôi về sao?” Cô nhìn ra hắn đang không được bình tĩnh cho lắm, nhưng lại không nói cái gì. Nghiêm Quân Dịch hoảng hốt, mím môi, đi ra phòng bếp, đi ở phía sau cô. Cô lại đột nhiên dừng cước bộ, quay đầu nhìn về phía đặt đàn dương cầm, rồi cô nhìn hắn. “Tôi vốn nghĩ muốn nhờ anh đánh đàn cho tiệc cưới của mình.” Ngữ khí của cô tỏ vẻ nuối tiếc. Lòng hắn vì lời nói của cô mà đau đớn, cánh môi lại gượng cười. “So với tôi thì người khác đàn còn tốt hơn nhiều mà, cô có thể tìm được một người khác.” “Đối với tôi anh là người đánh đàn hay hơn bất kì ai khác.” Mạnh Uyển Lôi đi đến bên đàn dương, mở ra nắp đậy, quay đầu nhìn hắn. “Bù lại cho tôi, anh có thể đánh đàn cho tôi nghe được không?” “Cô……” Thái độ của cô vô cùgn tự nhiên, vẻ mặt tươi cười gượng gạo so với trước đây rất giống nhau, nhìn hắn, tựa như xem như bạn bè mà thôi. Nghiêm Quân Dịch hơi nhíu mi, nói không nên lời trong lòng cảm giác là gì, tình yêu say đắm trong mắt cô đâu rồi, đối diện với hắn thật sự rất bình thản. Bị hụt hẫng, trong lòng hắn đau quá, như mất mát thứ gì đó quá to lớn nhưng hắn nhịn xuống nỗi chua xót trong lòng, nhìn cô nở nụ cười. Như vậy cũng tốt, ít nhất, cô sẽ không lại ngốc ngếch đi thương hắn. Hắn đi về phía trước, ngồi vào ghế “Bài hát dành cho hôn lễ, đúng không?” Mười ngón tay đặt trên phím đàn, hắn chuẩn bị đàn. “Không, tôi muốn nghe bài hát đó.” Cô không nói rõ ra, nhưng cô biết hắn nhất định sẽ biết. Nghiêm Quân Dịch giật mình, mười ngón tay chết lặng trên phím đàn. “Tôi chỉ muốn nghe bài đó.” Cô đứng ở phía sau hắn, ngữ khí kiên quyết. Hắn nhắm mắt, một hồi lâu sau, vẫn là thỏa mãn hy vọng của cô, đầu ngón tay lướt qua phím đàn. Say you love me Nói rằng anh yêu em You know that it could be nice Anh cũng biết điều đó thật tuyệt vời If you’d only Nếu anh có thể Say you love me Nói rằng anh yêu em Don’t treat me like i was ice Đừng đối xử với em như một tảng băng lạnh giá Please love me Làm ơn hãy yêu em I’ll be yours and you’ll be mine Em sẽ là của anh và anh sẽ là của em If you’d only say you love me baby Và nếu anh nói rằng chỉ yêu mình em Things would really work out fine Mọi thứ sẽ trở nên thật tươi đẹp Tiếng đàn đột nhiên dừng lại, thân thể mềm mại ấm áp từ phía sau ôm chầm lấy hắn, ẩm ướt nước mắt rơi trên vai hắn. “Cô……” “Em yêu anh!” Cô đột nhiên ở bên tai hắn thốt lên “Em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh……” Cô càng không ngừng lặp lại, khóc nghẹn lên mà thổ lộ cô rất yêu hắn. Nghiêm Quân Dịch nhắm mắt lại, từ lúc cô mở miệng đòi nghe hắn đàn bài hát này, hắn đã biết, cô bé ngốc này ngay cả hắn cũng muốn lừa gạt. “Vì sao……” Hắn không thích hợp với cô , hắn căn bản không xứng đáng có được tình yêu của cô. Mạnh Uyển Lôi ôm chặt lấy cổ hắn, cô bỏ đi kiêu ngạo, buông ra tự tôn, thầm nghĩ nói cho hắn nghe “Em yêu anh……” Nghe được bài hát trong máy ghi âm, cô vô pháp khống chế tình cảm của chính mình. Cô nghe được tiếng đàn của anh, tình yêu lại trỗi dậy nồng nàn hơn bao giờ hết, giống như anh đưa cả trái tim mình vào trong từng điệu nhạc để thổ lộ với cô, là cô cảm nhận được, hắn không phải vô tình với cô. Cô khóc, rốt cuộc không thể đè nén cảm xúc của mình. Cô căn bản quên không được hắn, yêu hắn lâu như vậy, sao có thể nói quên liền quên? Cho dù hắn thương cô, lại làm cho cô khổ sở, nhưng cô vẫn cam tâm mà thương hắn. “Anh không đáng……” Cô lắc đầu, không muốn nghe. “Em yêu anh……” Cô chính là rất thương hắn nha! Cho dù có đáng giá hay không, cô mặc kệ, chỉ cần cô thương hắn thôi! Cô không nghĩ sẽ lại giữ lấy lòng kiêu ngạo, cái gì là tự tôn, cô lúc nào cũng thương hắn, cho dù hắn không cần tình yêu của cô, cô như vậy một mực mà thương hắn. “Đứa ngốc, cô bé ngốc……” Nhịn xuống nước mắt, hắn đau lòng vì cô. Mà cô cái gì cũng không để ý đến, thầm nghĩ ôm chặt lấy hắn “Em yêu anh, rất là yêu rất yêu.” Nghiêm Quân Dịch mở mắt ra, xoay người ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt “Đứa ngốc, em đúng là ngu ngốc?” Hắn có cái gì đáng giá để cho cô yêu mến? Hắn đối xử với cô căn bản là không tốt! “Đứa ngốc.” Ngón cái lau đi nước mắt trên mặt cô, vẻ mặt hắn lộ rõ vẻ đau lòng. Sự dịu dàng của hắn làm cho cho nước mắt cô tiếp tục tuôn rơi, không ngừng nức nở. “ Như thế nào vẫn khóc?” Cô ôm lấy mặt hắn, đôi mắt sưng đỏ, thật chăm chú nhìn hắn. “Em yêu anh, cho dù anh không thương em cũng không sao cả, em……” Hắn đột nhiên hôn chầm lấy cô, một nụ hôn mãnh liệt thật sâu sắc mà gần gũi. “Đứa ngốc!” Hắn mắng cô, mắng cô quá ngốc nghếch, nhưng môi lại như thế nào cuồng nhiệt hôn, đem cô gắt gao ôm siết vào trong lòng, đứa ngốc này, dạy hắn như thế nào buông tay? “Anh yêu em.” Hắn chỉ có thể ở bên tai cô, nói ra những lời mà cô muốn nghe nhất.
Truyện Âm Mưu Của Cô Ấy của tác giả Nguyên Viện kể về một câu chuyện giữa hai người từ khi cô bắt đầu thầm yêu anh. Rồi cơ hội của cô cuối cùng cũng đã đến, ngay lúc anh suy sụp tinh thần và cần giúp đỡ nhất cô đã đến bên anh...Cứ vào cứ ngỡ đây là thủ đoạn âm mưu của cô bày ra, nhưng mục đích chung nhất chỉ là cô muốn được gần anh, ở bên cạnh anh nhiều hơn nữa mà thôi. Cuối cùng, cô đã mang thai nhưng trớ trêu khi anh dẫn người khác về làm cho cô đau đớn và suy sụp. Không lẽ đây chính là kết cục cho những chuyện đã làm của cô???
Thông tin truyện Âm mưu của cô ấy Đánh giá 9/10 từ 3 lượt. Truyện Âm mưu của cô ấy của tác giả Nguyên Viện kể về một câu chuyện giữa hai người từ khi cô bắt đầu thầm yêu anh. Rồi cơ hội của cô cuối cùng cũng đã đến, ngay lúc anh suy sụp tinh thần và cần giúp đỡ nhất cô đã đến bên anh... Cứ vào cứ ngỡ đây là thủ đoạn âm mưu của cô bày ra, nhưng mục đích chung nhất chỉ là cô muốn được gần anh, ở bên cạnh anh nhiều hơn nữa mà thôi. Cuối cùng, cô đã mang thai nhưng trớ trêu khi anh dẫn người khác về làm cho cô đau đớn và suy sụp. Không lẽ đây chính là kết cục cho những chuyện đã làm của cô??? Vì ghen tức mà cô làm ra một hành động ngu xuẩn khiến cho anh bắt gặp. Từ đó, trong mắt anh cô là người ngoan độc và xấu xa nhất. Nhưng từ lúc ấy, trong mắt cô anh chính là người cô thầm ngưỡng mộ nhất. Cho đến một ngày, anh vì mất người thân mà suy sụp..cô đã đến bên anh…là tình nhân của anh. Dùng nhiều thủ đoạn, kế hoạch ngay cả che dấu tâm tư của chính mình cô cũng chỉ mong mỗi một điều là được ở cạnh anh. Khi cô mang thai, anh lại đưa một người phụ nữ khác về nhà phá vỡ tất cả những hy vọng nhỏ nhất của cô. Kết cục, cô chỉ là một nhân tình trong bóng tối không có ánh sáng cũng không có được tình yêu?
Skip to contentGiới thiệu Ebook Tác giả Nguyên Viện Thể loại Ngôn Tình, Ngược Nguồn bongsabj Trạng thái Full Chương cuối Chương 11Giới thiệu truyện Truyện Âm Mưu Của Cố Ấy xoay quanh câu chuyện giữa hai người từ khi cô bắt đầu thầm yêu anh. Cuối cùng cơ hội của cô đã đến trong một lần anh suy sụp và cần sự giúp đỡ…Ngỡ ra tất cả điều đó đều là những âm mưu thủ đoạn của cô, nhưng tất cả chỉ cùng chung một mục đích là được ở gần cùng, cô mang thai nhưng lại trớ trêu thay khi anh công khai dẫn một người mới đến làm cho cô đau khổ và suy sụp. Không lẽ đây lại là kết cục cho những gì cô đã làm ???Download Ebook Âm Mưu Của Cô Ấy – Nguyên Viện FullEbook Âm Mưu Của Cô Ấy – Nguyên Viện – Full Epub – FullEbook Âm Mưu Của Cô Ấy – Nguyên Viện – Full Prc/Mobi – FullEbook Âm Mưu Của Cô Ấy – Nguyên Viện – Full Pdf – Full
Hai người nhanh chóng đuổi tới phòng cấp cứu bệnh viện, Nghiêm Quân Dịch liếc mắt một cái liền nhìn thấy Mạnh Nhược Kiều kinh hoảng đứng ở ngoài phòng cấp cứu.“Kiều Kiều!”“Cậu!” Mạnh Nhược Kiều khóc chạy vào trong lòng Nghiêm Quân Dịch, nhìn thấy người thân, cô không nhịn được khóc lớn, “Cậu…… Mẹ có thể có việc gì hay không? Ô…… Cháu sợ lắm……”“Đừng sợ.” Nghiêm Quân Dịch dùng sức ôm cô, nhẹ giọng trấn an Mạnh Nhược Kiều. “Có cậu ở đây, đừng sợ! Ba cháu đâu……”“Không biết.” Mạnh Nhược Kiều lắc đầu, “Cháu không liên lạc được với ông ấy, cháu, cháu vừa rồi nghe điện, mới từ trường học tới……”“Để chị gọi điện đến công ty.” Mạnh Uyển Lôi vội vàng lấy di động ra. “Lưu thư ký, ba tôi đâu? Có nói đi nơi nào không?”Nghe thư ký nói không biết, cô nâng tầm mắt, nhìn thấy Nghiêm Quân Dịch sắc mặt xanh mét, cô thở sâu một hơi.“Nếu ông ấy trở lại công ty, bảo ông ấy lập tức gọi cho tôi.”“Kiều Kiều, mẹ cháu tại sao xảy ra tai nạn xe cộ?” Nghe thấy tên đàn ông đáng chết kia không ở đó, Nghiêm Quân Dịch sắc mặt lại càng khó coi, lúc này, tên hỗn đản kia ở đâu?“Cháu không biết…… Nghe cảnh sát nói là lúc đèn xanh bị người lái xe say rượu đụng vào……”“Mẹ cháu một mình đi ra ngoài? Không để tài xế đưa đi?”Mạnh Nhược Kiều khóc lắc đầu, “Bà, bà hình như là muốn mang cơm trưa đến công ty tìm ba, cháu gọi về nhà, quản gia nói rằng mẹ nói bà một mình tự đi cũng được, cho nên……”Tốt lắm, mang cơm trưa cho tên đàn ông đáng chết, mà tên đàn ông đáng chết không ở công ty, ngay cả thư ký cũng không biết đi đâu. Nghiêm Quân Dịch sắc mặt trầm tư, “Gọi di động cho ba cháu không được sao?”“Gọi không được.” Mạnh Uyển Lôi trả lời, “Tôi gọi vài lần, di động vẫn tắt máy.” Cô lo lắng cắn môi, nhìn đèn đỏ trên cửa phòng phẫu thuật. Nghĩ đến mẹ kế đang cấp cứu ở bên trong, lòng của cô cũng hoảng.“Cậu…… Mẹ không có việc gì? Đúng không?” Mạnh Nhược Kiều sợ hãi nhìn Nghiêm Quân Dịch, toàn bộ thân mình sợ hãi mà run run.“Sẽ không, chị sẽ không có việc gì.” Nghiêm Quân Dịch giúp Mạnh Nhược Kiều lau đi nước mắt. “Ngoan, đừng sợ, cậu cháu mình cùng ngồi chờ ở đây. Anh đỡ cháu gái cùng ngồi vào ghế.“Dạ!” Mạnh Nhược Kiều gật đầu, bàn tay nhỏ bé nắm chặt tay Nghiêm Quân Dịch, cả người tiến vào trong lòng anh, một đôi mắt sưng đỏ nhìn chằm chằm phòng cấp cứu. Nghiêm Quân Dịch ôm chặt Mạnh Nhược Kiều, âm trầm quét mắt về phía Mạnh Uyển Uyển Lôi nhanh cầm lấy di động, nhìn thấy lửa giận trên con người đen của anh, cô mím môi, tay không ngừng bấm điện thoại, cố gắng tìm kiếm ba. Nhưng mặc kệ cô tìm như thế nào, nhưng vẫn không thấy gian từng giây từng phút trôi qua, Mạnh Uyển Lôi cũng buông tha cho việc tìm người, cô dựa vào tường, nhìn đèn đỏ, trong lòng càng lo lắng sâu cứu lâu như vậy, tình trạng của mẹ kế có phải tệ lắm hay không?“Kiều, đói bụng sao?” Thấy thời gian đã tối muộn, Nghiêm Quân Dịch thấp giọng Nhược Kiều lắc đầu, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm phòng cấp cứu.“Cậu đi siêu thị mua vài thứ, không đói bụng ít nhất cũng phải uống hộp sữa, được không?” Vuốt tóc cháu gái, Nghiêm Quân Dịch không cho cô cự tuyệt. “Ngoan, nghe lời.”Mạnh Nhược Kiều liếc mắt nhìn Nghiêm Quân Dịch một cái, gật gật Quân Dịch đứng dậy, ánh mắt không nhìn Mạnh Uyển Lôi, cũng không mở miệng hỏi, thẳng cất bước rời Uyển Lôi nhắm mắt, cô biết trong lòng anh lúc này rất giận, sau khi cô không liên lac được với ba, anh cũng không nhìn cô. Cô nghĩ, anh muốn đem tội lỗi đổ trên đầu cô? Thở sâu, cô đứng thẳng thân mình, đứng rất lâu, chân của cô sớm đã tê rần, ý nghĩ cũng hơi hơi choáng váng, cô chờ choáng váng qua đi, mới đi đến gần Mạnh Nhược Kiều, ngồi xổm xuống trước người cô.“Kiều Kiều, mẹ kế không có việc gì.” Nắm tay Mạnh Nhược Kiều, cô dịu dàng nói, “Mẹ kế tốt như vậy, ông trời sẽ phù hộ cho bà.”Mạnh Nhược Kiều chậm rãi đem ánh mắt đặt lên trên người cô. “Ba đâu? Liên lạc không được sao?”Mạnh Uyển Lôi không nói gì, chỉ có thể nhẹ nhàng lắc nhiên, hành lang truyền đến tiếng bước chân dồn dập. “Kiều Kiều!” Mạnh Chí Đức sốt ruột đến bên cạnh cô.“Quân Nghi sao rồi?”“Ba!” Nhìn thấy ba, Mạnh Uyển Lôi đứng lên. “Ba, ba đi đâu vậy? Con tìm ba cả một ngày, nhưng không thể liên lạc được.”“Ba……”“Làm sao, phải đi đâu?” Tiếng nói lạnh lùng từ phía sau truyền đến.“Cậu!” Nhìn Nghiêm Quân Dịch, Mạnh Nhược Kiều nhanh chóng đứng dậy chạy về phía đó, tiến sát vào trong lòng anh, cũng không thèm liếc mắt nhìn ba cô một cái.“Kiều Kiều……” Thái độ con gái nhỏ làm cho Mạnh Chí Đức ngạc nhiên.“Mạnh Chí Đức, nói đi! Cả ngày hôm nay ông đi đâu?” Nghiêm Quân Dịch lạnh lùng nhìn, theo dõi thái độ ông ta. “Sao? Không dám nói sao? Muốn tôi giúp ông nói hay không?”“Cậu……” Ánh mắt lợi hại của Nghiêm Quân Dịch làm Mạnh Chí Đức cảm thấy chột Quân Dịch xả ra một chút cười lạnh. “Có phải cùng đàn bà quấn quýt một ngày ở khách sạn không?” Anh đưa tay lấy tờ báo vứt vào người Mạnh Chí Đức. “Đặc sắc như thế nào, báo viết hết cả rồi.”Anh đến siêu thị mua mấy thứ, trong lúc vô tình lại nhìn thấy mảng tin tức muộn trên tờ báo. “Tổng tài xí nghiệp Mạnh thị cùng đi tân hoan bước vào khách sạn.” Nghiêm Quân Dịch đọc tiêu đề trên tờ báo lên. “A…… Khó trách tìm không thấy người, nói vậy ông đang vui vẻ trong khách sạn, căn bản là không biết có người mang cơm trưa đến công ty ông muốn hai người cùng ăn với nhau, nhưng trên đường lại gặp tai nạn xe cộ, ở phòng cấp cứu đợi một ngày, đến bây giờ còn không biết sống hay chết.”“Ba……” Mạnh Uyển Lôi không thể tin được nhìn ba, cô cầm lấy tờ báo, nhìn thấy ảnh chụp ba ôm một cô gái trẻ đi vào khách sạn.“Tôi……” Mạnh Chí Đức muốn giải thích. “Tôi không biết Quân Nghi sẽ tới công ty tìm tôi, nếu tôi biết, tôi căn bản sẽ không……”“Đủ rồi!” Nghiêm Quân Dịch cắt ngang, xông lên nắm lấy cổ áo ông ta, “Mạnh Chí Đức! Chị tôi nếu có chuyện gì, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ông!”“Mọi người đang làm cái gì? Nơi này là bệnh viện, cấm huyên náo!” Nghe thấy tiếng khắc khẩu, y tá thấp giọng trách cứ.“Cậu……” Mạnh Nhược Kiều ngơ ngác đứng ở tại chỗ, cô nghe những lời cậu vừa nói, mặt tái nhợt không có chỗ nào dựa vào.“Kiều Kiều!” Mạnh Chí Đức đẩy Nghiêm Quân Dịch ra, muốn ôm con gái nhỏ, ai ngờ con gái nhỏ lại đẩy ông ra, lại lần nữa lao vào trong lòng Nghiêm Quân động của con gái nhỏ làm ông bị tổn thương, Mạnh Chí Đức thoáng chốc nói không ra Quân Dịch ôm cháu gái, con ngươi đen lạnh lùng nhìn Mạnh Chí phòng cấp cứu vào lúc này mở ra, bác sĩ đi ra.“Bác sĩ!”Bọn họ nhanh chóng đi lên trước, đã thấy bác sĩ lắc lắc đầu. “Thật có lỗi.”“Không……” Mạnh Nhược Kiều lắc đầu, vội vàng chạy vào phòng cấp cứu. “Mẹ……”“Kiều……” Nghiêm Quân Nghi mở mắt suy yếu, miễn cưỡng nở nụ cười nhìn con gái. “Ngoan, đừng khóc.” Bà nâng tay muốn chạm vào mặt con.“Mẹ!” Mạnh Nhược Kiều cầm tay bà, “Mẹ đừng bỏ con đi…… Mẹ……”Nghiêm Quân Nghi mỉm cười. “Kiều Kiều ngoan, mẹ không còn nữa, con phải ngoan ngoãn nghe lời……” Bà dừng một chút, nhắm mắt.“Con không cần……” Mạnh Nhược Kiều lắc đầu.“Kiều…… Đừng làm cho mẹ lo lắng.” Nghiêm Quân Nghi mở mắt ra, tiếng nói suy yếu. Mạnh Nhược Kiều cắn môi, nước mắt không ngừng rơi Quân Nghi nâng tầm mắt nhìn về phía em trai. “Dịch…… Đừng trách ông ấy, ông ấy không có lỗi……” Bà nhìn chồng, cố gắng cười một Quân Dịch nhếch môi. “Em muốn mang Kiều Kiều rời đi.”“Không được!” Mạnh Chí Đức lập tức mở miệng. “Kiều Kiều là con gái tôi. Cậu dựa vào cái gì mang con bé đi?”“Con muốn cùng cậu……” Mạnh Nhược Kiều khóc nói “Con muốn ở cùng cậu.”“Kiều Kiều……” Mạnh Chí Đức không thể tin được nhìn cô.“Đủ rồi!” Mạnh Uyển Lôi chịu không nổi, cô đánh gãy tranh chấp. “Mọi người đừng ầm ỹ, có gì nói sau…… Để mẹ kế nói chuyện được không?”Nghiêm Quân Nghi cảm kích nhìn cô, lại hiền lành nhìn con.“Kiều Kiều, đợi sau khi tốt nghiệp đại học được không? Tốt nghiệp rồi ở cùng cậu, được không?” Thấy con gái muốn cự tuyệt, bà lại nói “Mẹ xin con, được không?”Mạnh Nhược Kiều cắn môi, không thể không gật đầu.“Ngoan.” Nghiêm Quân Nghi yêu thương vuốt tóc con, nâng tầm mắt nhìn về phía em trai. “Dịch…… Đừng như vậy, đây là ngoài ý muốn, không phải lỗi của ai……”Nghiêm Quân Dịch không nói chuyện, anh không thể tha thứ cho Mạnh Chí Đức, chị căn bản không biết tên chết tiệt này làm cái gì, lúc chị gặp chuyện không may, ông ta đang ở cùng người đàn bà chị lại một chút cũng không cảm kích, lúc này còn nói giúp ông ta, anh vì chị cảm thấy không đáng!Nhìn thấy em trai hai mắt phẫn nộ lạnh lùng, Nghiêm Quân Nghi khẽ thở dài, đôi mắt mệt mỏi chậm rãi nhìn về phía Mạnh Uyển Lôi, “Lôi, cháu lại đây.”Mạnh Uyển Lôi đi về phía bà.“Đến đây! Đem lỗ tai tới gần dì.”Mạnh Uyển Lôi làm theo lời bà, Nghiêm Quân Nghi dùng tiếng nói chỉ hai người nghe được, nói nhỏ bên tai cô “Lôi…… Đừng áp lực bản thân, phải vui vẻ…… Còn có……”“Mẹ kế……” Câu cuối cùng làm cho Mạnh Uyển Lôi trợn to mắt, kinh ngạc nhìn Quân Nghi nở nụ cười, sờ sờ mặt cô, cuối cùng nhìn về phía chồng, nhìn thấy trên mặt ông áy náy, ánh mắt bà dịu dàng, “Mẹ muốn ở một mình cùng Chí Đức……”“Chị!” Nghiêm Quân Dịch mở miệng, lại nhìn thấy khẩn cầu trên mặt chị, anh trừng mắt nhìn Mạnh Chí Đức, không thể không thỏa hiệp.“Kiều, đi thôi.” Anh nâng cháu gái dậy.“Mẹ……” Mạnh Nhược Kiều cắn môi, liếc nhìn mẹ một cái, rồi mới xoay người cùng cậu rời Uyển Lôi đi cuối cùng, Nghiêm Quân Nghi đột nhiên gọi cô lại. “Lôi……” Mạnh Uyển Lôi quay đầu, Nghiêm Quân Nghi diụ dàng cười với cô. “Liền phiền cháu rồi.”Mạnh Uyển Lôi đỏ hốc mắt, xoay người ra khỏi phòng cấp cứu, cô thấy Kiều Kiều ôm Nghiêm Quân Dịch khóc, hai mắt cô chống lại mắt của anh lạnh lành, thản nhiên cúi đầu, không hề nhìn nhắm mắt lại, nhưng ánh mắt của anh vẫn làm cho cô bị thương, không phải lỗi của cô, bọn họ đều biết, nhưng, anh cần một người để trút họ cùng đợi, cho đến khi bên trong truyền đến tiếng khóc Mạnh Chí Đức.“Mẹ!” Mạnh Nhược Kiều cả kinh, nhanh chóng vọt vào phòng cấp Uyển Lôi chưa đi vào, cô nhìn Nghiêm Quân Dịch, anh vẫn lẳng lặng đứng ở tại tiếng khóc cháu gái, Nghiêm Quân Dịch nắm tay, đấm một đấm thật mạnh vào tường.“Anh làm gì thế!” Cô cả kinh, muốn tiến lên nhưng lại dừng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn cố gắng duy trì lãnh đạm, tiếng nói lạnh hơn. “Anh như vậy sẽ chỉ làm mẹ kế không thể yên lòng.”Nghiêm Quân Dịch không nói chuyện, anh rũ tay xuống, con ngươi đen lóe lên khinh bỉ, lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, anh không đi vào nhìn Nghiêm Quân Nghi, ngược lại cất bước rời khỏi bệnh viện. Nhìn anh rời đi, Mạnh Uyển Lôi dùng tay vuốt vết máu trên tường, đó là dấu vết anh lưu lại sau cú đấm vừa rồi, phẫn nộ…… Nước mắt theo khóe mắt chảy tựa trán vào tường, nhắm mắt lại. Cô vẫn nhớ rõ ánh mắt khi anh ròi đi, bi thương, thống khổ như vậy, cô biết, anh đau đến nỗi không khóc được…… Mà cô, khóc thay sau ngày đó ở bệnh viện, Mạnh Uyển Lôi không nhìn thấy Quân Dịch nghiêm khắc, anh không đi học, ngay cả lễ tang mẹ kế anh cũng không xuất nghe nói Kiều Kiều có đi tìm anh, cô bé đi khắp nơi tìm cũng tìm không thấy người, Kiều Kiều gấp đến độ mỗi ngày đều hai mắt đẫm lệ lưng tròng, Mạnh Uyển Lôi không thể không thừa nhận, cô cũng thực lo lắng. Cô biết Nghiêm Quân Dịch cùng mẹ kế tình cảm rất tốt, cái chết của mẹ kế đả kích rất lớn đến anh, nhưng cô không nghĩ tới anh sẽ biến mất như vậy, cũng không nghĩ anh không xuất hiện để nhìn mặt mẹ kế lần lẽ anh hận mẹ kế ngốc sao? Mạnh Uyển Lôi thở dài, mẹ kế đã qua đời hơn một tháng, ba ảm đạm một thời gian, nhưng gần đây lại chứng nào tật nấy, tam không ngũ khi liền thấy ông ta ôm một người phụ nữ khác nhau. Cô nghĩ, nếu Nghiêm Quân Dịch có để ý tới báo chí, nhất định cũng sẽ thấy được? Anh nhất định sẽ càng tức giận? Cũng nhất định sẽ càng hận người Mạnh gia, nghĩ vậy, Mạnh Uyển Lôi cười một chút, đối với hành vi của ba cô không biết nên nói cái gì, chỉ có thể lựa chọn coi Đối với Nghiêm Quân Dịch, cô không cách nào làm lại cước bộ, Mạnh Uyển Lôi nhìn nhà trọ trước mắt, cô tìm ra nơi anh ở, tuy rằng Kiều Kiều đã tìm đến rất nhiều lần, nhưng chưa hề thấy người, nhưng cô vẫn quyết định tới nơi này trước tìm nhà trọ không có người, cô ngay cả quán đêm anh thường xuyên lui tới cũng điều tra ra, cô có nhiều thời gian, có thể từ từ Dịch…… Cầu xin cháu……Đây là câu cuối cùng mẹ kế nói với cô, cô kinh ngạc nhìn về phía mẹ kế, lại nhìn thấy sự hiểu rõ tất cả trong mắt kế đã sớm đã nhìn ra sao? Khi cô còn không biết, còn trốn tránh, mẹ kế đã đem tất cả thu vào trong mắt, chỉ không nói ra mà thôi, dịu dàng canh giữ ở phía nghĩ tới nụ cười cuối cùng của mẹ kế, trong lòng không khỏi đau sâu, Mạnh Uyển Lôi nhịn xuống chua xót trong lòng, ấn chuông cửa, đợi trong chốc lát, cô bắt đầu gõ cửa. “Nghiêm Quân Dịch, anh ở đâu? Nghiêm Quân Dịch –” Gõ vài cái, nhưng vẫn không có lời đáp, cô vẫn không hết hy vọng, “Nghiêm Quân Dịch! Anh ở bên trong thì mở cửa đi, Nghiêm Quân Dịch!” Cô đẩy cửa ra, tay phải tiếp tục gõ.“Nghiêm……” Tiếng của cô dừng lại, nhìn cửa bị đẩy ra. Cửa không có khóa……Cô trong lòng vui vẻ, có người khác ở bên trong?Cô chạy nhanh đẩy cửa ra, bước vào trong phòng. Bên trong một mảnh hắc ám, rèm nặng nề che kín cửa sổ, khiến cho cô không nhìn thấy môi, tay cô sờ vào vách tường, chạm đến công tắc bật đèn, mới ấn nút bật, một lực đạo nặng nề đột nhiên áp về phía cô.“A!” Mạnh Uyển Lôi hoảng sợ, đèn cũng sáng lên, cô nhất thời chưa thích ứng được ánh sáng, dùng một tay che mặt, mũi ngửi thấy mùi rượu nồng nặc.“Cô tới đây làm gì?” Nghiêm Quân Dịch vây cô trong cánh tay, con ngươi đen vẩn đục nhìn cô chằm chằm, mùi rượu trên người nặng đến mức ngay cả lúc nói chuyện cũng có hương vị của ứng với ngọn đèn, Mạnh Uyển Lôi nhìn về phía anh, nhìn khuôn mặt sạch sẽ tuấn mỹ lúc này đầy râu ria, tóc đen hỗn độn, quần áo trên người nhăn nhúm, cả người giống kẻ lang thang lôi thôi lếch rựợu trên người anh rất đậm, cô thấy trên sàn nhà toàn là vỏ chai rượu, anh đã uống bao nhiêu rồi?Nhấp mím môi, cô nâng tầm mắt cùng anh nhìn nhau, thanh âm lạnh nhạt, không bởi vì bị nhốt giữa anh và tường mà khiếp đảm, “Tôi đến xem anh đã chết chưa.”“Ồ?” Anh cười, “Thấy tôi còn sống rồi, cô có thể đi.” Anh buông tay, xoay người đi về hướng sô pha, tiện tay cầm lấy một chai rượu, đem cả người ném vào ghế sô pha, ngửa đầu bộ dáng anh suy sụp, Mạnh Uyển Lôi cắn môi, đi lên phía trước đoạt lấy chai rượu trong tay anh.“Cô làm gì hả!” Bị đoạt rượu, Nghiêm Quân Dịch nâng tầm mắt trừng cô, lại thấy cô há miệng đem số rượu còn lại uống hết.“Khụ khụ……” Cô uống quá nhanh, không cẩn thận bị sặc, rượu làm cho cô nhíu mày, cô lau miệng, đem chai rượu rỗng vứt lên sàn nhà. “Anh cho là uống rượu có thể thay đổi tất cả sao?”“Không phải chuyện của cô.” Nghiêm Quân Dịch muốn lấy một chai rượu Uyển Lôi nhìn thấy, vội vàng đoạt lấy, sau đó mở nắp ra, đem đổ toàn bộ vào trong miệng.“Mạnh Uyển Lôi!” Động tác của cô chọc giận anh, Nghiêm Quân Dịch đứng dậy bắt lấy tay cô, ai ngờ cô lại cúi đầu cắn anh, anh đau đến mức phải buông tay ra. “A!”Mạnh Uyển Lôi thừa cơ ôm lấy toàn bộ rượu, chạy đến cửa, đem rượu quăng hết ra bên ngoài, sau đó dùng lực đóng cửa lại.“Mạnh Uyển Lôi!” Không nghĩ tới cô dám làm như vậy, Nghiêm Quân Dịch trừng lớn mắt, tức giận đánh về phía cô, đem cô đặt ở trước cửa.“Sao?” Mạnh Uyển Lôi nâng cằm lên, lạnh lùng nhìn anh. “Muốn đánh tôi sao? Dùng tay đi!”“Cô!” Khiêu khích của cô khiến Nghiêm Quân Dịch giơ lên tay phải, nhìn khuôn mặt cô lạnh lùng nhỏ nhắn, tay lại chậm chạp không thể hạ rất tức giận, người con gái này này dựa vào cái gì quản anh? Cô ta nghĩ cô ta là ai? Tự tiện tiến vào địa bàn của anh, tự tiện vứt bỏ rượu của anh, hiện tại, lại tự tiện dùng cái loại ánh mắt thương hại này nhìn anh.“Đừng dùng cái loại ánh mắt này nhìn tôi!” Anh hướng cô rống.“Bằng không thì sao? Lúc này anh chỉ là kẻ vô dụng đáng thương, tôi cảm thấy khổ sở thay mẹ kế, vì đã có loại em trai vô dụng như thế này.” Cô chê cười, vẻ mặt lộ vẻ đồng tình.“Câm miệng! Cô dựa vào cái gì nói như vậy? Bà ấy chết không phải do người Mạnh gia các người làm hại hay sao!” Anh căm tức cô, khuôn mặt đến gần cô. “Bà đến chết cũng không biết, lúc bà đang thống khổ, người đàn ông bà yêu nhất đang ở cùng với người đàn bà khác!”Anh vì Nghiêm Quân Nghi ngốc mà cảm thấy phẫn nộ, càng tức tên Mạnh Chí Đức đáng chết, chị vứt bỏ hết thảy đi theo ông ta, ông ta lại không quý trọng tốt.“Ít nhất mẹ kế cũng hạnh phúc.”“Hạnh phúc?” Nghiêm Quân Dịch cười nhạo, “Ngay cả hôn lễ cũng không có, không danh không phận, cái này gọi là hạnh phúc?”“Ít nhất ba yêu bà……”“Phải không?” Anh lấy cầm cầm một đống báo chí quăng cho cô. “Nhìn mấy thứ này xem, sau đó nói lại câu cô vừa nói một lần nữa!”Mạnh Uyển Lôi cúi đầu nhìn báo chí rơi trên mặt đất, đều là những tin đồn tình cảm của ba mấy ngày nay, cô thoáng chốc không nói gì.“Sao? Không phản đối sao?” Nghiêm Quân Dịch cười lạnh, thô lỗ bắt lấy cô, anh mở cửa ra, dùng sức đẩy, “Cút!”“Không cần!” Thấy anh muốn đóng cửa lại, Mạnh Uyển Lôi đưa tay vào khe cửa. “A!” Cánh cửa làm kẹt ngón tay của Quân Dịch vội vàng buông tay ra, bắt lấy tay cô, “Có làm sao hay không……” Vừa nói quan tâm xong, anh lập tức im bặt, tức giận bỏ tay cô chết! Anh đang làm gì? Anh vuốt tóc, phiền chán trừng mắt nhìn Uyển Lôi nắm tay bị thương, nhìn ngón tay ửng đỏ, lắc đầu. “Tôi không sao, anh đừng tự trách.”“Cô……” Nghiêm Quân Dịch nhắm mắt, “Về đi!” Giọng nói lạnh lùng, anh xoay người đi vào phòng khách, nhưng lại nghe thấy tiếng bước chân đi chết? Anh rủa thầm, chịu không nổi xoay người bắt lấy cô, thô lỗ đem cô đặt ở trên tường, con ngươi đen căm tức nhìn cô. “Mạnh Uyển Lôi! Cô không đi còn ở đây làm gì?”Cô không nói gì, không thể thành thực nói cô không thể bỏ lại anh vào lúc này. Anh giống như con hổ bị thương ở đầu, cô không thể để anh một mình liếm miệng vết thương, không thể để anh một mình chấp nhận sự thật người thân qua đời, cô muốn cùng anh…… Bởi vì…… Bởi vì cô yêu không thể không thừa nhận, cô yêu anh! Yêu một người vĩnh viễn sẽ không yêu cô.“Nói chuyện đi–” Anh rống, mà cô lại vẫn im lặng, mở to một đôi mắt to nhìn anh, ánh mắt như nước kia làm cho anh cảm xúc dao Quân Dịch nheo mắt, cười một chút. “Một mình đến đây, cô không sợ tôi sẽ làm gì cô sao?” Anh uy hiếp gần sát cô, bàn tay dán sát vào thắt lưng của cô, hướng lên trên hoạt động, cơ hồ muốn đụng tới bộ dọa cô, muốn cô sợ hãi mà chạy đi.“Không sợ.” Cô trả lời, đối với anh, cô chưa bao giờ sợ, cô sợ bản thân mình yêu anh, một khi thừa nhận, chính là vạn kiếp bất phục. Nhưng giờ phút này cô cam tâm tình nguyện, cho dù bị thương cũng không sao, cô tự nguyện trầm luân……“Cô……” Anh trừng cô, lời của cô làm cho anh phẫn nộ, bình tĩnh của cô làm cho anh phát điên, anh tức giận chế trụ cằm cô.“Đây là cô tự tìm!” Anh lớn tiếng cảnh cáo, cúi đầu thô lỗ hôn trụ cánh môi cô.
am muu cua co ay