Sum vầy, hạnh phúc bên người vợ trẻ và gia đình nội, ngoại được 13 ngày, ông Thắng tiếp tục lên đường vào miền Nam công tác. Đến đầu năm 1979, khi cuộc chiến đấu bảo vệ biên giới phía Bắc xảy ra, ông Thắng lại được điều chuyển ra Bắc phục vụ cuộc chiến này.
TTO - Chiều 16-7, lãnh đạo UBND thị xã Ninh Hòa (Khánh Hòa) cho biết đã chỉ đạo thanh tra huyện thanh tra việc trưởng ban bảo vệ dân phố phường Ninh Hiệp có hành vi chiếm dụng 372 triệu đồng tiền phòng chống dịch COVID-19.
Ở Việt Nam, UNICEF tăng cường hệ thống bảo vệ trẻ em quốc gia, đặc biệt trong lĩnh vực công tác xã hội, tiếp cận hỗ trợ tư pháp và bảo vệ trẻ em khỏi bạo hành, lạm dụng và bóc lột. Hệ thống bảo vệ trẻ em quốc gia bao gồm tất cả các biện pháp và tổ chức
Sản phẩm Quà tặng Hạnh phúc của BIDV MetLife là bảo hiểm nhân thọ liên kết chung đầu tiên tại Việt Nam bảo vệ trước 5 căn bệnh nan y bao gồm: ung thư, đột quỵ, nhồi máu cơ tim, suy gan, suy thận. Trong trường hợp mắc 1 trong 5 bệnh nan y trên, người bệnh sẽ được chi trả 100% số tiền bảo hiểm
Đọc truyện Sống Lại Bảo Vệ Hạnh Phúc của tác giả Băng Thủy Đích Ngư, kể về một chàng trai trí thức xuống nông thôn công tác và gặp một cô gái nông thôn. Cuộc sống của Tiểu Hoa không được tốt, bị gả cho người chồng không tốt. Sống lại lần nữa cô nhất định không để mọi chuyện xảy ra như cũ
uBg0G. Chương 1 Hôn lễ không thể thay đổi Editor demcodon Ngày mai chính là hôn lễ của Lý Lạc, Lý Lạc đến bây giờ cũng không có một chút cảm giác hưng phấn, cầm lấy một ly rượu đỏ đứng ở cạnh cửa sổ sát đất nước mắt nhịn không được chảy xuống. Có ai ngày kết hôn cũng là ngày chồng có đứa con được một tháng, hơn nữa đứa bé đó không phải là con của cô. Hôn lễ uất ức như vậy cũng phải cử hành, bây giờ Lý Lạc thật sự muốn ăn thịt người. Không phải nói yêu cô ư? Yêu mà lên giường phụ nữ khác, yêu mà đến lúc kết hôn rồi mới biết được đối phương vừa sinh đứa bé, thật sự là buồn cười, thật sự rất là buồn cười… Ha ha ha ha, cầm lấy ly rượu lên, rót hết ly này đến ly khác, đây là cuộc sống mà cô đã chọn ư? Có lẽ lúc cô gọi là Giang Tiểu Hoa mới là lúc cô hạnh phúc nhất! Khi đó mặc dù nghèo một chút nhưng thật sự rất hạnh phúc, có người ba yêu thương mình, lại có người mẹ dịu dàng, còn có đứa em trai đáng yêu, người một nhà vui vẻ là như vậy. Mặc dù ba không phải là ba ruột của cô, nhưng ông rất yêu thương cô không có một chút giả dối. Cho nên sau khi mẹ qua đời biết mình bị bệnh ông đành phải ủy thác cô cho cha ruột của cô. Nếu ba biết những ngày cô sống ở nơi này không hạnh phúc thì có hối hận với quyết định đó không? Chắc là không thể nào! Nghĩ tới lúc trước mình mới tìm được đứa em trai chất phác kia đã hơn 20 tuổi, trên người còn mặc bộ quần áo vá vụn. Nó làm công nhân bốc vác ở một công trường xây dựng, ngay cả tiểu học cũng không học xong. Sau khi ba qua đời mỗi bữa cơm đều phải ăn chực mỗi nhà một chút để sống qua ngày… “Leng keng ——” Cô đang suy nghĩ thì tiếng chuông cửa vang lên, Lý Lạc chỉnh lại quần áo trên người đi ra mở cửa. “Chị, cái đó, ngày mai chị lập gia đình, em đến xem chị một chút.” Lý Lạc vừa rồi còn đang nghĩ đến em trai thì em trai đã xuất hiện ở trước mặt mình, trong tay còn cầm một bó hoa bách hợp. Tiểu Hổ nhìn thấy Lý Lạc nhìn chằm chằm bó hoa có chút ngại ngùng, quần áo trên người cậu đều là chị mua cho, cậu sợ chị nói mình tiêu tiền bậy bạ. Tiểu Hổ vội vàng giải thích “Người ta nói ý nghĩa của loài hoa này tốt, ý là trăm năm hảo hợp cho nên em bỏ tiền ra mua cho chị một bó.” “Rất thơm!” Lý Lạc nhận lấy bó hoa rồi kéo em trai vào cửa, một ngày trước khi kết hôn không có một người thân hay bạn bè nào đến xem cô, chỉ có em trai tới, cũng coi như có tâm. “Ăn cơm chưa? Chưa ăn thì chị nấu cho em.” Lý Lạc hỏi, tiểu Hổ vẫn không muốn dùng tiền của cô, cho nên Lý Lạc biết nó cũng không có bao nhiêu tiền. “Ăn, ăn!” Tiểu Hổ vuốt đầu tóc của mình, cười ngây ngốc nói. Rửa vài trái cây để vào trong dĩa mang ra, cầm lấy một quả táo vừa gọt vỏ vừa nói “Hai ngày nay có mệt không?” “Không mệt, không mệt, anh Triệu cũng chỉ để em lái xe, vác mấy thứ đồ nặng gì đó cũng không để cho em làm.” Tiểu Hổ liên tục khoát tay, công việc chị tìm cho cậu tốt hơn công việc trước kia mình tìm rất nhiều. “Nếu không thích thì nói cho chị biết, chị sẽ đổi việc khác cho em.” Lý Lạc gọt quả táo xong đưa cho tiểu Hổ nói. Tiểu Hổ cầm lấy quả táo lên cắn lớn một miếng to “Thích… không cần… đổi.” Tiểu Hổ vừa ăn quả táo vừa nhìn Lý Lạc. Cậu phát hiện hình như Lý Lạc không vui vẻ, ăn xong quả táo trên tay, ân cần hỏi “Chị, bộ dáng của chị không giống như người muốn làm cô dâu?” Lý Lạc sửng sốt xoa xoa đầu của nó, cười khổ nói “Sao lại không giống, nhóc con em từng thấy qua cô dâu rồi à?” “Không phải, trước kia tiểu Mỹ ở cách vách nhà, trước ngày đám cưới em thấy cô ấy cười rất vui vẻ, nhưng còn chị, trên mặt chị không có nở một nụ cười! Với lại, sao ngày hôm nay không có ai đến ở cùng chị vậy?” Tiểu Hổ nhớ lại nói, lúc tiểu Mỹ kết hôn rất náo nhiệt, nhưng nơi này của chị lại lạnh lẽo như vậy. “Hôm nay cũng không phải chủ nhật, người trong thành phố là thế, không thích quá náo nhiệt. Ngày mai hôn lễ gom một đống người lại ăn một bữa cơm là được.” Lý Lạc giải thích, hy vọng giải thích này đủ để cho thằng ngốc này tốt hơn một chút. Tiểu Hổ híp mắt cười lộ ra hai hàm răng, ngốc ngốc nói “Thì ra là thế! Người trong thành phố và người ở nông thôn em không giống nhau. Chị, chị xem còn có việc gì để cho em làm không? Em không bận gì nhiều có thể giúp chị chút ít.” “Không có, không có việc gì muốn em làm. A — đúng rồi, tiểu Hổ, chị muốn để lại nhà này cho em, đây là tự chị mua. Mặc dù không lớn nhưng là do chị dùng tiền mình kiếm về mua được. Sau này kết hôn chị cũng không ở nơi này, để trống cũng rất tiếc.” Lý Lạc đã sớm nghĩ kỹ, trước kia không tìm được em trai, bây giờ tìm được rồi phải cố gắng hết sức cho nó sống tốt hơn một chút. Tiểu Hổ lắc đầu “Chị, ba nói nếu như chị còn nhận em thì chính là chị của em, cả đời này em cũng là em trai của chị. Chị không cần cho em cái gì hết, tự em có thể nuôi sống bản thân em.” “Tiểu…” Lý Lạc còn muốn nói gì thêm nhưng lúc này điện thoại lại vang lên. Lý Lạc cầm nó lên thì thấy đó chính là đối tượng ngày mai kết hôn của mình gọi đến. Lý Lạc không muốn gọi hắn là vị hôn phu, bây giờ cô hết sức bài xích người này. Nếu không phải hôn lễ ngày mai không thể hủy thì Lý Lạc thật sự cũng không muốn cưới. Điện thoại vẫn reo “Chị, sao chị không nghe điện thoại vậy?” Nghe được giọng của tiểu Hổ Lý Lạc mới hồi phục lại tinh thần, cô không muốn để cho em trai lo lắng. Lý Lạc cầm lấy điện thoại đi ra ban công. “Alô.” “Lạc Lạc à, là anh, bây giờ em đã chuẩn bị xong chưa? Có cần anh giúp gì không?” Đầu điện thoại bên kia truyền tới giọng nam dễ nghe. “Còn gì để chuẩn bị sao, anh đừng giả mù sa mưa nữa.” Trước kia Lý Lạc cảm thấy giọng nói của hắn rất êm tai, nhưng kể từ khi biết được chuyện đó, cứ mỗi khi nghe giọng nói của hắn thì cô muốn nôn ra. “Lạc Lạc… em… vẫn còn tức giận hả?” “Tức giận, tức giận cái gì? Có cái gì đáng giận à?” Lý Lạc mỉa mai nói. “Lạc Lạc, ngày mai chúng ta sẽ kết hôn! Anh biết đó là lỗi của anh, nhưng mà chúng ta sẽ sống với nhau cả đời, em…” “Cả đời? Anh xác định? Bậy giờ tỉ lệ ly hôn rất cao, nếu không phải các người ép tôi thì ngày mai căn bản sẽ không có hôn lễ.” Càng nghĩ cô càng tức giận, tất cả mọi người đều lừa gạt cô, ngay cả cha ruột của cô cũng không ngoại lệ, cái gì mà muốn tốt cho cô, cái gì là lời nói dối có thiện ý, thật sự là buồn cười! Bên kia điện thoại yên lặng một hồi lâu, mới nghe được hắn tiếp tục nói “Lạc Lạc, anh biết em tức giận anh, em hận anh, thật ra anh cũng hận mình, kể từ khi anh biết đứa bé kia là con của mình anh tức giận không kém hơn em bao nhiêu. Nhưng mà, cho dù là thế anh cũng không muốn buông tay em ra. Lạc Lạc, anh xác định chúng ta sẽ đi hết cả cuộc đời, đối với đứa bé đó chính là trách nhiệm của anh, anh luôn yêu em, mãi mãi là thế!” “Ha ha, Tô Thiên Triết! Anh cho rằng mấy lời nói ngon ngọt này sẽ làm cho tôi tin anh hả? Đã có con riêng với người khác rồi còn không buông tha tôi, anh cho rằng tất cả mọi người đểu phải xem anh là trung tâm vũ trụ sao?” Lý Lạc xem thường, nếu như yêu cô thì sao lại lên giường với người phụ nữ khác rồi có con, chỉ dùng một câu say rượu mất lý trí là có thể giải thích xong hả? Khi bảng báo cáo xét nghiệm DNA* xuất hiện ở trước mặt cô, cô luống cuống tới mức nào. Khi tất cả mọi người đều đứng ở bên cạnh hắn, cô đau lòng tới mức nào. Trách nhiệm? Có trách nhiệm là có thể thoát khỏi ư? *Là xét nghiệm về di truyền gen nhằm xác định sự liên hệ huyết thống cha/ mẹ – con, ông/ bà – cháu, anh/ chị – em…. “Lạc Lạc, anh biết bây giờ có nói gì em cũng nghe không lọt tai, nhưng mà anh sẽ dùng quãng đời còn lại của mình bù đắp cho em, sẽ thực hiện lời hứa của mình, em cứ chờ xem đi! Nghỉ ngơi sớm một chút, mai anh sẽ tới đón em đi sớm.” Hắn không còn lời nào để nói, hắn không muốn lại nghe Lý Lạc nói những lời không tốt. Tô Thiên Triết nhanh chóng cúp điện thoại. Lý Lạc cầm điện thoại chậm rãi ngồi xuống nền, hai tay ôm đầu gối mặt vùi ở trên đùi. “Chị, chị không thích thì không cần gả.” Tiểu Hổ vừa rồi đi tới phòng rửa tay thì không cẩn thận nghe được chị nói chuyện. Cuối cũng cũng hiểu tại sao trên người chị không có chút vui vẻ khi được làm cô dâu. “…” Lý Lạc yên lặng, sao cô lại muốn kết hôn với vị hôn phu miệng luôn nói chỉ yêu cô, nhưng lại có con với người phụ nữ khác chứ. “Chị, em nói thật. Trước kia ba nói với em, cô gái muốn kết hôn thì phải tìm người mình thích, như vậy mới có thể hạnh phúc. Chị, chị còn nhớ mẹ từng nói gả cho ba mẹ rất hạnh phúc, đúng không?” Lời của tiểu Hổ gợi lại ký ức xưa của Lý Lạc. Nhớ tới người mẹ đã qua đời của mình, lúc đó bà kéo ba nói mình rất hạnh phúc. Cũng nói cô phải lấy người mình thích, nhưng mà… cô cũng không thể nào quay đầu. “Tiểu Hổ, có một số việc em không hiểu đâu! Hôn nhân ấy mà, có khi là bởi vì tình yêu, có khi là bởi vì lợi ích, cũng có khi là bởi vì quyền lợi, còn có khi là bởi vì cam kết… Từ khi chị tới nhà họ Lý thì nhất định phải có một mối hôn nhân như vậy, chị không thể thay đổi được.” Lý Lạc giải thích. “Nhưng mà… chị không thích. Chị, chị không thích hôn sự này thì em cũng không thích. Những lời vừa rồi chị nói em cũng nghe được, người kia có người ở bên ngoài, lại có con riêng, chị đừng gả nữa, được không?” Tiểu Hổ lôi tay Lý Lạc còn nghiêm túc nói. Lúc nhỏ ba nói chị đi tới chỗ cha ruột thì sẽ hạnh phúc, nhưng chị bây giờ không có chút gì gọi là hạnh phúc cả. “Tiểu Hổ, không còn kịp rồi, mai là ngày cử hành hôn lễ, giấy kết hôn cũng đã sớm nhận.” Nói tới đây Lý Lạc giơ tay lên vò tóc tiểu Hổ, cười nói “An tâm đi! Chị tới đâu cũng có thể sống rất tốt, không nói nữa, chị đói bụng, chúng ta đi ra ngoài ăn một bữa cơm đi! Chị lười nấu quá.” Ăn cơm xong, không để ý tới sự phản đối của tiểu Hổ Lý Lạc đuổi tiểu Hổ về, tự mình đi về nhà. Lúc đi ngang qua vườn hoa, Lý Lạc ngồi trên một cái ghế nhìn bầu trời. Bầu trời hôm nay có không ít sao, người thành phố rất ít khi có thể thấy nhiều sao như vậy. Lý Lạc nhắm mắt lại nghĩ tới lời của tiểu Hổ, nhỏ giọng thì thầm Nếu có thể trở lại lúc trước một lần nữa thì tốt quá.’ Lúc này, Lý Lạc nhắm mắt lại không có phát hiện trên bầu trời xuất hiện một ngôi sao xẹt qua. đêm mình dự định là xong bộ kia rồi mới làm bộ này mà nhớ ra nên đăng bộ này nhận dịp sinh nhật 25 tuổi vậy. Mong được nhiều bạn ủng hộ và yêu thích.
Thể loại Hiện đại, trùng sinhEdit + Beta đêmcôđơnConverter ngocquynh520 Số chương 56 chươngCâu chuyện kể về một chàng trai trí thức xuống nông thôn công tác và gặp một cô gái nông sống của Tiểu Hoa không được tốt, bị gả cho người chồng không tốt mà không thể bị phản lại lần nữa cô nhất định không để mọi chuyện xảy ra như cũ, cuộc sống với em trai của cô nhất định sẽ tốt đẹp và hạnh sẽ cố hết sức nỗ lực bảo vệ hạnh phúc của đời mình.
Trích pháp thoại của Sư Ông Làng Mai ngày theo tiêu chuẩn thông thường thì Federick là một người quyền thế. Là giám đốc của một hãng lớn, kinh doanh thành công, ông rất hãnh diện về thành công của mình. Tuy nhiên ông không có thì giờ cho ông, cho vợ ông – Claudia – và cho hai con trai còn nhỏ. Federick rất say mê công việc, luôn muốn làm thật nhiều, làm thật hay, luôn nhắm vào tương lai. Vì mải mê lo lắng cho công ty nên khi đứa con nhỏ đem bức hình mình vừa mới vẽ đến khoe bố thì ông chẳng để ý. Ông không còn khả năng thấy rõ con trai mình là hiện thân mầu nhiệm của sự sống. Về nhà sau một ngày làm việc, ông hỏi thăm Claudia qua loa. Ông không thực sự có mặt. Từ khi ông thành đạt, Claudia và các con dần dần cảm thấy ông xa đầu thì Claudia yểm trợ Federick hết lòng. Claudia hãnh diện được là vợ của Federick. Bà rất vui khi tổ chức những buổi chiêu đãi bạn bè chồng. Cũng như Federick, Claudia tin rằng nếu nghề nghiệp thăng tiến, lương tiền dồi dào, nhà cao cửa rộng thì hạnh phúc sẽ được bảo đảm. Bà lắng nghe, tìm hiểu những khó khăn mà Federick gặp phải trong khi làm việc. Có khi hai vợ chồng thức tới khuya bàn thảo công việc. Họ chung sức chung lòng, nhưng mục tiêu của hai người không hướng về chính bản thân, về cuộc sống, hạnh phúc của chính họ hay của con cái; Federick và Claudia chỉ bàn thảo về những khó khăn, trở ngại trong hãng, về những lo sợ, phân vân của cố gắng hết lòng giúp chồng, nhưng rồi bà mệt mỏi, đuối sức vì Federick có quá nhiều bức xúc, bị công việc chi phối. Ông không có thì giờ cho chính mình, nói gì tới thời gian cho vợ con. Thật ra Federick cũng muốn gần gũi vợ con, nhưng ông tin rằng ông không có thì giờ! Mà đúng vậy, ông không có thì giờ để thở, để ngắm ánh trăng rằm hay để thưởng thức những bước chân của chính mình. Mặc dù trên danh nghĩa Federick là ông chủ, nhưng chính sự đam mê công việc của ông mới là “ông chủ”, nó chiếm cả một trăm phần trăm thì giờ và tâm trí của cô đơn. Federick không thực sự “thấy” sự có mặt của bà. Bà chăm sóc nhà cửa, con cái, đi giúp các hội từ thiện hoặc thăm viếng bạn bè cho khuây khỏa. Rồi bà ghi tên học đại học và bắt đầu hành nghề tâm lý trị liệu. Cuộc sống từ đó có đôi phần ý nghĩa, nhưng Claudia vẫn cảm thấy lẻ loi, thiếu nâng đỡ. Hai đứa con nhớ bố và thắc mắc tại sao bố chúng cứ đi vắng đứa con đầu của họ – Philip, phải vào bệnh viện giải phẫu tim, Claudia một mình săn sóc Philip suốt bảy giờ đồng hồ vì Federick không thể rời công ty. Ngay cả khi chính Claudia phải vào bệnh viện giải phẫu u lành tính, Federick cũng không vào thăm mà Federick vẫn nghĩ rằng làm việc cật lực như vậy là đúng, là tốt. Ông nghĩ rằng ông đang làm việc vì vợ con và vì nhân viên dưới quyền, những người đang trông cậy nơi ông. Ông thấy mình có trách nhiệm phải làm tròn bổn phận. Công việc làm ông tự mãn, ông nghĩ rằng mình đã đạt được một thành tích nào đó. Federick hãnh diện vì đã thành công, vì là người đưa ra được những quyết định quan trọng, vì làm ra nhiều đã khóc nhiều lần và khuyên chồng nên buông bỏ bớt công việc đi để dành thì giờ cho gia đình và tận hưởng cuộc sống. Bà chia sẻ với chồng rằng bà cảm thấy ông bị công việc giam hãm. Mà thật vậy, gia đình họ sống trong một khu biệt thự sang trọng có khu vườn xinh xắn và bãi cỏ xanh mướt. Federick thích làm vườn nhưng ông không có thì giờ ở nhà để ra vườn. Khi vợ năn nỉ thì Federick nói rằng ông rất thích thú với công việc trong công ty, và nếu không có ông thì công việc không chạy. Nhiều lần Federick an ủi Claudia rằng chỉ vài năm nữa, khi về hưu, ông sẽ có vô khối thì giờ dành cho bà và các chưa kịp về hưu, Federick đã chết vì tai nạn xe hơi khi mới năm mươi mốt tuổi, bỏ lại người vợ xinh đẹp, dịu hiền, bỏ lại hai đứa con ngoan ngoãn, thông minh và một tài sản kếch xù. Trước đây ông từng nghĩ không ai có thể thay ông giải quyết công việc được, thế mà chỉ ba ngày sau khi ông từ trần, công ty đã tìm ra người thay gặp Claudia trong một khóa tu chánh niệm và được bà kể cho nghe câu chuyện của chồng bà. Mặc dù Federick và Claudia không thiếu gì danh vọng, thành công và tiền bạc, nhưng họ đâu có hạnh phúc. Vậy mà nhiều người trong chúng ta cứ tin rằng nếu không có quyền lực về tài chính hay chính trị thì không thể nào có hạnh ta đã hy sinh hiện tại cho tương lai. Chúng ta không có khả năng sống sâu sắc từng giây, từng phút trong đời sống hằng ta thường nghĩ rằng khi có quyền lực thì có thể sai bảo người khác, nếu nghề nghiệp thành công thì sẽ có nhiều tiền và muốn làm gì cũng được. Nhưng nhìn sâu ta sẽ thấy Federick không có tự do, không có khả năng sống vui, không có thì giờ cho những người thương. Công việc đã cuốn hút Federick. Federick không có thì giờ để thở sâu, để nở nụ cười, để ngắm trời xanh và tiếp xúc với những mầu nhiệm của cuộc thành công trong nghề nghiệp, vừa có quyền thế ở đời, lại vừa sống an lạc và thảnh thơi là điều có thể làm được. Vào thời của Bụt có một thương gia đệ tử tên là Cấp Cô Độc Anathapindika. Cấp Cô Độc là một thương gia rất giàu có. Ông là người nhiều quyền thế và cũng giàu lòng nhân ái. Ông luôn biết cảm thông hoàn cảnh của nhân viên, khách hàng và các bạn đồng nghiệp. Nhờ tấm lòng rộng rãi nên ông đã được nhân viên giúp đỡ rất nhiều lần khi công việc kinh doanh đi xuống. Có lần cửa hàng của ông bị hỏa hoạn, chính những nhân viên và láng giềng của ông đã hy sinh xông vào chữa cháy. Họ bảo vệ ông vì họ coi ông như một người anh, một người cha. Nhờ thế mà ông làm ăn phát đạt. Khi ông bị phá sản, ông không bị điêu đứng vì bạn bè đã đóng góp giúp đỡ để ông nhanh chóng gây dựng lại cơ nghiệp. Cấp Cô Độc đã có một chiều hướng tâm linh trong khi tiến hành công việc kinh doanh. Cấp Cô Độc đã lôi cuốn được vợ con vào nếp sống thực tập tâm linh và chăm sóc những người nghèo khổ. Ông quả là một vị Bồ Tát với tâm từ bi rộng Cô Độc là một người hạnh phúc không phải vì giàu sang mà vì tình thương. Tình thương là động lực chính của đời ông, là sức mạnh đưa ông đi tới. Ông luôn dành thời gian và sự quan tâm cho vợ con và những người xung quanh. Ông thân cận quý thầy, quý sư cô và các đạo hữu để cùng học hỏi, tu tập nâng cao hiểu biết và thương yêu. Cấp Cô Độc có nghĩa là “người cung cấp, giúp đỡ những người nghèo khó và cô đơn.” Người ta tặng cho ông mỹ danh đó là vì trái tim ông chứa đầy từ bi. Ông biết thương yêu săn sóc mình, thương yêu săn sóc gia đình và đồng bào. Giúp đỡ những ai đang gặp khó khăn là niềm hạnh phúc của ông, vì vậy ông có rất nhiều bạn tốt và được mọi người yêu Cô Độc đã đầu tư vào tình bạn, gia đình và những người xung quanh, cho nên ông có thì giờ để trân quý và chăm sóc những người ông thương. Ông rất hoan hỷ khi phụng sự Bụt và tăng thân. Mắt ông sáng lên khi nghe nói tới tăng thân. Mắt ông cũng sáng lên khi nghe nói tới những người nghèo khổ, hay tới những đứa con của tôi, điều mà phần đông chúng ta gọi là mục tiêu tối hậu chính là tình thương. Nếu chúng ta chỉ biết ham danh, ham quyền thì chúng ta không thể có hạnh phúc như Cấp Cô Độc. Cấp Cô Độc vì lòng thương mà kinh doanh, tình thương là nền tảng. Chính vì thế mà ông sống rất hạnh khi vì thương vợ, thương con, vì muốn giúp cộng đồng mà chúng ta dấn thân vào công việc kinh doanh. Ý định ban đầu rất tốt, nhưng dần dần chúng ta đánh mất hết thì giờ vì phải đeo đuổi thành công. Vì say mê quyền lực và danh vọng mà ta không còn chú ý tới gia đình, bà con, bạn bè. Cũng từ đó chúng ta bắt đầu mất dần hạnh phúc. Bí quyết để duy trì hạnh phúc là nuôi dưỡng tình thương mỗi ngày. Đừng để cho lòng tham quyền, tham danh thay thế tình thương. Mới đầu thì Federick cũng thương vợ, thương con. Ông đã bắt đầu sự nghiệp kinh doanh với tình thương đó. Nhưng rồi Federick đã tự phản bội lại mình vì ông đã đặt ham muốn thành công lên trên nhu cầu hạnh phúc. Nếu bạn tự xét lại và thấy rằng bạn đang mong muốn được thành công hơn là mưu cầu hạnh phúc thì bạn phải biết rằng bạn đang đi theo vết xe của niệm về quyền lực trong đạo Bụt khác hơn. Người Phật tử cũng nghĩ đến quyền lực, nhưng là một thứ quyền lực mang lại hạnh phúc chứ không gây đau thường thì ai cũng chạy theo tiền bạc và quyền lực chính trị. Rất nhiều người tin rằng nếu có được những thứ quyền lực đó thì có thể làm được rất nhiều chuyện và sẽ được hạnh phúc. Nhưng nếu nhìn sâu, ta sẽ thấy rằng những người đang theo đuổi quyền lực chính là những người rất đau khổ, đau khổ trước hết là vì phải tranh đua, bởi vì có biết bao nhiêu người đang đeo đuổi cùng một quyền lực như họ. Ta tin rằng quyền lực mà ta đang theo đuổi là hiếm hoi, khó đạt tới và chỉ có thể có được bằng cách loại trừ những người khác. Tuy nhiên, ngay cả khi có quyền lực rồi, ta lại cảm thấy quyền lực đó vẫn chưa đủ. Tôi đã gặp nhiều người giàu có, quyền thế và danh tiếng nhưng lại không mấy khi được hạnh phúc, thậm chí có người đã phải tự tử. Cho nên tiền bạc, danh vọng và quyền lực có thể đem lại một phần nào hạnh phúc nhưng không thể bảo đảm hạnh phúc hoàn toàn nếu thiếu yếu tố tình có quyền lực bằng Tổng thống Mỹ? Tổng thống George W. Bush là tổng tư lệnh của một lực lượng quân sự hùng mạnh bậc nhất, là vị lãnh đạo của một quốc gia giàu có nhất thế giới. Không mấy ai nhiều quyền lực như ông. Nhưng không có nghĩa Tổng thống là một người hạnh phúc. Tôi tin rằng mặc dù với bao nhiêu cái-gọi-là quyền lực trong tay, Tổng thống Bush vẫn cảm thấy bất lực và đau khổ vô cùng. Ông ta đang ở trong tình trạng “tiến thoái lưỡng nan” Tiếp tục hay chấm dứt cuộc chiến ở Iraq? Tiếp tục cũng khó mà rút quân về cũng khó, chẳng khác gì bị hóc xương, “khạc không ra, nuốt không trôi.” Tôi không nghĩ rằng Tổng thống Bush thường ngủ được yên giấc. Làm sao mà ngủ yên được khi hàng trăm ngàn thanh niên nước mình đang ngày đêm hy sinh nơi trận địa. Làm sao tránh khỏi ác mộng khi hàng trăm ngàn người dân vô tội phải chết vì chính sách của mình. Bạn may mắn lắm vì bạn không phải là Tổng thống Hoa Kỳ, nếu không thì giờ này bạn đang vô cùng đau khổ. Một điều rất rõ ràng là nếu những nhà lãnh đạo chính trị không lấy lòng từ bi và hiểu biết làm căn bản hành động thì sẽ sử dụng quyền lực sai lạc và sẽ gây đau khổ cho đất nước mình cũng như cho các quốc gia đây vài năm, vị chủ tịch và tổng giám đốc của một trong những công ty lớn nhất Hoa Kỳ đã đến Tu viện Thanh Sơn Vermont để thiền tập với tôi và các thầy, các sư cô trong hai ngày. Sáng hôm đó, tôi hướng dẫn một buổi thiền tập, ông cũng ngồi thực tập cùng đại chúng. Sau đó ông đã tới và tâm sự với tôi về cuộc sống của những nhà tỷ phú. Những nhà tỷ phú đau khổ, lo âu và nghi kỵ rất nhiều. Họ luôn luôn nghĩ rằng bất cứ ai đến với họ cũng chỉ vì tiền, cũng chỉ để lợi dụng. Họ không có bạn. Vị giám đốc ấy là một người nhiều uy thế chính trị và phương tiện tài chính, nhưng ông đã đến với chúng tôi để học cách tu tập quyền lực tâm linh. Tôi đã có dịp chia sẻ với ông cách an tịnh thân tâm, cách thực tập hơi thở và bước chân chánh niệm. Ông hết lòng tham dự thiền tập, thiền hành và ăn cơm im lặng. Ông đã tự rửa lấy chén đĩa của mình sau khi ăn. Ông có một vệ sĩ nhưng ông không cho phép anh ta đi theo vào tu viện. Tôi đã tặng ông một cái chuông nhỏ để ông thực tập nghe chuông, sử dụng tiếng chuông để trở về với hơi thở và lắng dịu thân tâm trong những lúc khó khăn. Tôi không biết ông có tiếp tục thực tập như vậy được hay không bởi vì ông rất cô đơn trong môi trường kinh doanh, lại không có tăng thân nâng đỡ. Thế giới mà ông đang sống là một thế giới bận rộn, nhiều đòi hỏi vì nó dồn dập xoay thì chúng ta phải công nhận một sự thật là nếu không có tâm từ bi và không có một động lực thúc đẩy phụng sự bởi tâm từ bi, thì dù cho giàu có, quyền thế cách mấy cũng sẽ không có hạnh phúc. Bạn chỉ hạnh phúc khi bạn có thể liên hệ với những người khác và với sự sống chung quanh. Nếu không, bạn sẽ cô độc trong thế giới riêng của mình, không bạn tri âm, không người tri kỷ. Tình thương là rất thiết yếu cho hạnh này không những đúng cho từng cá nhân mà còn đúng cho một quốc gia. Nhiều quốc gia muốn phát triển trên phương diện kinh tế, vật chất. Theo tôi, định nghĩa của phát triển là hạnh phúc. Có thêm tiền để làm gì nếu vì thế càng thêm đau khổ? Chúng ta trở thành nạn nhân của chính sự thành công của chúng ta. Phải đo mức độ phát triển bằng hạnh phúc chân thật. Một quốc gia có thể là một cường quốc, rất giàu có, rất tiến bộ, nhưng nhân dân trong nước lại đầy đau khổ. Ý muốn phát triển kinh tế, vật chất trở thành quan trọng hơn sức khỏe của nhân dân. Không còn thì giờ để tự chăm sóc và chăm sóc người thương. Quả thật đáng tiếc. Theo tôi, một quốc gia văn minh là một quốc gia mà trong đó nhân dân có một đời sống sâu sắc, có thì giờ yêu thương, chăm sóc gia đình và cộng đồng.
Kết quả về tình yêu bi kịch của thanh niên trí thức xuống nông thôn và cô gái nông thôn. Cuộc sống dè dặt bên người ba khi mẹ mất. Trong lúc hôn nhân của mình cũng không thể làm chủ bị gả cho người chồng không tốt. Tiểu Hoa lại trở về cuộc sống có ba, có em trai khi còn bé. Sống lại lần nữa chọn cuộc sống không giống như trước kia. Lần này không để cho bản thân tiếc nuối. Bảo vệ hạnh phúc thuộc về mình. Tìm một tình yêu cho bản thân và tìm người mình yêu để sống những ngày tốt đẹp sau này. Không còn cầu gì nhiều. *** “Chị, chị... chị thấy thế nào?” Tiểu Hổ nhìn gương vài lần sau đó chạy đến trước mặt Tiểu Hoa hỏi. Tiểu Hoa đưa tay lên sờ soạng đầu tóc ngắn ngủn của nó một chút cười nói “Em trai của chị hôm nay rất tuấn tú!” Tiểu Hổ tiến lên ôm lấy Tiểu Hoa, để đầu lên trên vai cô nói “Chị, cám ơn chị!” Tiểu Hoa đưa tay lên đánh vào đầu nó một cái tát, quay mặt sang xấu hổ nói “Cảm ơn cái gì chứ? Chị là chị của em!” Tiểu Hổ ôm thật chặt Tiểu Hoa, Tiểu Hoa cũng vây quanh ôm tiểu Hổ, cũng nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng của nó. “Chú rể thu xếp thế nào rồi?” Cao Giang Cảnh đẩy cửa vào hỏi, kết quả vừa đẩy cửa ra sắc mặt biến thành màu đen, túm Tiểu Hoa qua nói với tiểu Hổ “Một hồi thì có vợ để mà ôm.” Tiểu Hoa cười một tiếng. An ủi tiểu Hổ xong thì đi đến phòng ba Giang, kết quả ba Giang đang co quắp không ngừng túm quần áo, muốn nó càng thẳng hơn. Tiểu Hoa cười tiến lên nói “Ba! Vốn là ủi vô cùng thẳng, không cần lo lắng nữa!” Ba Giang ngốc nghếch cười nhìn Tiểu Hoa có chút ngượng ngùng hỏi “Một lát ba không lên sân khấu nhường cho con nói có được không? Người ta có thể cảm thấy không tốt hay không?” “Nếu không thì ba lên?” Tiểu Hoa hỏi. Ba Giang vội vàng lắc đầu nói “Ba không thể nói được, nói không được...” “Vậy không cần lo lắng, ba à! Cứ ở nhà chờ, một lát thì con dâu cưới vào cửa!” Tiểu Hoa an ủi ba nói. Ba Giang gật đầu một cái lại hỏi chuyện này đến chuyện khác, bao lì xì mang đủ không? Nhẫn để ở đâu? Giấy kết hôn cất xong chưa, vv... Tiểu Hoa đều nhất nhất trả lời. Rốt cục người bên ngoài chuẩn bị xong không, chuẩn bị cầm pháo đi đón chú rể. Tiểu Hoa cười cười với ba Giang mới đi ra ngoài. Kết quả vừa ra khỏi cửa thì nhìn thấy hai tên nhóc quỷ nhà mình một đứa cầm lấy pháo, một đứa cầm bật lửa còn cách đó không xa, vì thế cô vội vàng kêu bọn nó lại. “Các con hôm nay an phận cho mẹ một chút! Nhớ kỹ chưa?” Tiểu Hoa một tay túm một lỗ tai của hai đứa hỏi. “Nhớ kỹ! Nhớ kỹ!” Nhiên Nhiên vội vàng nói. Thần Thần cũng không chịu yếu thế nói “Bảo đảo phục tùng mệnh lệnh, mẹ, nhẹ chút... đau...” Tiểu Hoa nghe được bọn nó trả lời sau đó mới buông lòng tay nói “Hôm nay ngoan ngoãn ở bên ông ngoại, biết không?” Hai bé vội vàng gật đầu một cái từ trong đám người vọt vào trong phòng. Tiểu Hoa chà xát tay cũng có chút khẩn trương nhỏ. Hôm nay là hôn lễ của tiểu Hổ, làm chị Tiểu Hoa vẫn cảm thấy không có chuẩn bị thỏa đáng. Bất quá nhìn thấy em trai ở phía trước cười vui vẻ thì Tiểu Hoa càng không ngừng nói cho mình phải cố lên. Chỉ chốc lát sau chờ người dẫn chương trình sau khi nói xong thì Tiểu Hoa và tiểu Hổ ngồi vào trong xe, ở trong tiếng pháo chạy đến nhà cô dâu. ... Mời các bạn đón đọc Sống Lại Bảo Vệ Hạnh Phúc của tác giả Băng Thủy Đích Ngư.
Kể từ sau khi Cao Giang Cảnh tỏ tình với Tiểu Hoa thì Tiểu Hoa bắt đầu dùng ánh mắt đàn ông nhìn anh. Anh không phải rất tuấn tú, thậm chí thoạt nhìn còn có một chút đần độn, cũng không phải biết rất nhiều lời. Nhưng mà anh luôn làm được nhiều hơn nói, đối với mình và người nhà cũng rất tốt. Quan trọng nhất là anh cũng không miễn cưỡng hiểu rõ về Cao Giang Cảnh thì Tiểu Hoa càng cảm thấy anh là người có thể dựa vào khó có được, chẳng qua mình cứ như vậy chấp nhận anh đối với anh có công bằng hay không? Tiểu Hoa có phiền não bình thường đều nhờ ba Giang cố vấn."Mẹ con lúc đó mang thai con cũng không có yêu ba, bà cũng cảm thấy rất áy náy với ba cho nên sau khi cưới cố gắng yêu ba mới có cuộc sống hạnh phúc sau này. Thật sự ba cũng không có để ý mẹ con nói chỉ là lợi dụng ba, chẳng qua là có thể bảo vệ bà thì ba cũng cảm thấy rất hạnh phúc." Ba Giang cũng không có trả lời vấn đề của Tiểu Hoa mà ngược lại Hoa sống lại quá trễ nên không có thể cứu sống mẹ vẫn thật đáng tiếc, vì thế buồn bực nói "Ba, nếu con có thể trở về sớm một chút có phải mẹ sẽ không rời khỏi chúng ta hay không?"Ba Giang lắc đầu nói "Thật sự ba vẫn cảm thấy con trở về là bởi vì mẹ của con. Mẹ con nhìn thấy ba và tiểu Hổ sống quá khổ cho nên mới làm cho con trở về, ba vẫn nghĩ như vậy. Cho nên con không cần tự trách mình, con đã làm rất tốt..."Tiểu Hoa tựa đầu vào trên bả vai của ba Giang có chút lo lắng hỏi "Ba, ba nói Cao Giang Cảnh sẽ vẫn yêu thích con giống như ba yêu thích mẹ hay không?""Tình cảm là cần phải kinh doanh, con bỏ ra, nó cũng bỏ ra thì các con mới có thể có hạnh phúc!" Ba Giang ôm nửa người Tiểu Hoa Hoa suy tư thật lâu cô không nghĩ sẽ buông tha cho người đàn ông Cao Giang Cảnh này. Cho dù hiện tại tự mình biết mình cũng không thương anh, nhưng mà cô tin chắc chỉ cần Cao Giang Cảnh vẫn không thay đổi tình cảm dành cho mình thì mình khẳng định sẽ động lòng.* * *Tiểu Hoa nhìn Cao Giang Cảnh đánh quyền với tiểu Hổ không có một tia không kiên nhẫn thì quyết chạng vạng Cao Giang Cảnh phải đi về thì Tiểu Hoa cùng đi ra công viên với anh, ngồi ở ghế dài công viên Tiểu Hoa suy tư thật lâu mới hỏi "Anh Cảnh, anh sẽ vẫn luôn đối xử tốt với em như vậy được không?"Cao Giang Cảnh gật đầu một Hoa một hồi lâu cũng không nói gì, lúc Cao Giang Cảnh dường như không chịu nổi loại yên lặng này thì cô mới chậm rãi nói "Tình yêu là cái gì? Em vẫn nghĩ đến tình yêu sẽ không rơi xuống người em.""Hiểu Hoa em ——" Cao Giang Cảnh có chút đau lòng nghe giọng nói đầy cô đơn của Hoa ngăn cản anh tiếp tục nói "Mẹ em sinh ra ở một nhà nông rất bình thường, nhưng mà chính là trong nhà bình thường như thế dáng vẻ của mẹ lại rất đẹp. Cho nên từ nhỏ được lớn lên ở trong tiếng nịnh hót và cùng hâm mộ nên mẹ rất là kiêu ngạo, mẹ đi học cũng không tệ. Trước năm đó mẹ tốt nghiệp trung học phổ thông, mẹ vốn cảm thấy đàn ông nông thôn không thể thỏa mãn với khát vọng sống và tình yêu tốt đẹp của mình. Mẹ vẫn cảm thấy mình không giống người bình thường vì thế luôn khinh thường những anh nông dân thô lỗ thường xuyên quấn quýt bên cạnh mẹ, trong đó lại bao gồm cả ba."Nói tới đây, Tiểu Hoa dừng một chút rồi tiếp tục nói "Trong lúc đó, chỗ nông thôn của mẹ có một nhóm người thành phố xuống nông thôn. Trong đó có một người tên là Lý Hướng Dương người Bắc Kinh, dáng vẻ của ông rất tuấn tú, sáng như ánh mặt trời, hơn nữa lại hiểu biết rất nhiều, thỉnh thoảng cùng mẹ nói chuyện ngoài núi, nói chuyện trong thành phố... cứ như vậy mẹ từ từ chìm đắm vào. Mẹ cảm thấy Lý Hướng Dương là người đàn ông thích hợp nhất của mình. Đương nhiên mẹ giản dị, trí tuệ, xinh đẹp... cũng hấp dẫn Lý Hướng Dương. Lý Hướng Dương ở nông thôn không đợi mấy năm thì từ trong miệng người nhà biết được muốn thi lại tốt nghiệp trung học phổ thông. Vì thế ông nóng lòng rời đi liều mạng đi đọc cuối cùng lại thi về Bắc Kinh, tình yêu cuồng nhiệt lúc đầu gặp nhau của nam nữ không cam lòng cứ như vậy chia tay. Trong lúc người nhà phản đối thì Lý Hướng Dương vẫn cùng mẹ kết hôn rồi mang theo mẹ cùng nhau trở lại Bắc Kinh.""Nhưng mà không được vài năm thì một lần ba vào thành phố mua đồ thì phát hiện cô gái mình từng thích qua có cuộc sống rất vất vả. Vì thế ba lại giúp mẹ, khi đó bụng của mẹ đã phình to, bên trong đã có em. Từ trong vài lời của mẹ thì ba biết được sau khi bà gả cho Lý Hướng Dương cũng không hạnh phúc, cho dù đã kết hôn nhưng mà không có ai thừa nhận hôn nhân của bọn họ. Mẹ từ nông thôn vào thành phố và người trong thành phố có vẻ không hợp nhau, càng là như thế mẹ lại càng tự ti. Nhưng mà lúc ấy chỉ có duy nhất là Lý Hướng Dương có thể an ủi mẹ nhưng lại ở trong trường học trải qua cuộc sống học sinh của ông. Lúc vừa mới bắt đầu thì Lý Hướng Dương còn an ủi mẹ, nhưng mà dần dần cuộc sống đại học muôn màu muôn vẻ và kiến thức học vô tận hoàn toàn làm cho ông say mê, ông rốt cuộc không rảnh bận tâm mẹ. Mẹ mỗi lần bày tỏ đều làm cho ông rất phiền chán, dần dần ông lại viện lý do việc học mà chuyển đến ký túc xá trong trường học ở. Hành động này của ông chọc cho bà nội em vốn không thích mẹ lại đối với mẹ càng thêm chán ghét. Không có bạn bè, không có người nhà, người yêu cũng không có ở bên cạnh nên mẹ từ từ héo rũ. Lúc này Lý Hướng Dương lại đi thân thiết với một cô bạn học cùng trường, thậm chí bà nội cũng biết nhưng bọn họ đều gạt mẹ. Lúc mẹ phát hiện thì Lý Hướng Dương và cô bạn học kia đã nảy sinh ra cảm tình, mẹ em là người kiêu ngạo khi biết chồng mình thay lòng đổi dạ, biết ba mẹ chồng mình không thích thì mẹ dứt khoát đưa ra ly hôn. Nhưng mà lúc ly hôn mẹ cũng không biết trong bụng của mẹ đã có em, mẹ từ chối nhà họ Lý giúp đỡ một người về quê hương. Lúc này hôn nhân thất bại còn mang thai nên mẹ căn bản không dám về nhà, chỉ có thể tránh ở trên huyện nghĩ chờ đến khi em sinh ra thì lại tính đường về sau. Lúc này ba xuất hiện, ba lấy lý do không muốn cho em có xuất thân không tốt nên cầu hôn mẹ."Cao Giang Cảnh thật không ngờ Tiểu Hoa có thân thế như vậy, rất là đau lòng nhìn cô gái yếu ớt trước mắt này yếu, vươn tay ôm lấy cô vào trong lòng mình. Dùng cách của mình an ủi cô."Tình cảm của mẹ dành cho ba là sau khi kết hôn, trong cuộc sống chung từ từ bồi dưỡng ra. Ba giúp mẹ lấy được tha thứ của ông bà ngoại, giúp nuôi dưỡng chăm sóc hai ông bà trước lúc lâm chung, đối xử với mẹ vô cùng săn sóc, mẹ mới chậm rãi yêu ba. Cũng vì ba có thể có đứa nhỏ thật sự của mình mà bất chấp thân thể suy yếu sinh ra em trai. Ba cũng vì mẹ càng thêm yêu thương cưng chiều em. Trước khi em 9 tuổi, em trải qua cuộc sống không thể kém hơn người trong thành phố bao nhiêu, đó là thời khắc hạnh phúc nhất trong cuộc sống của em. Nhưng chỉ có kia một năm ba sinh bệnh, mẹ vì chăm sóc cho ba lúc vào núi hái thuốc thì không cẩn thận lăn xuống từ trên sườn núi..." Tiểu Hoa nói tới đây có chút nghẹn Giang Cảnh lấy khăn giấy từ trong túi quần ra giúp cô lau nước mắt."Trước khi mẹ lâm chung từng nói với em, gả cho ba là hạnh phúc nhất mà cả đời này mẹ đã lựa chọn. Mẹ còn nói làm người phải tự biết mình, không cần luôn tham vọng quá cao. Mẹ còn nói, con gái phải gả cho người chồng có thân phận tương đương với mình mới có tiếng nói chung... Mẹ nói, bà yêu ba!" Tiểu Hoa nói xong trực tiếp nhìn chằm chằm Cao Giang Cảnh hỏi "Anh Cảnh, anh vẫn sẽ đối xử tốt với em như vậy hả? Cho dù bây giờ em không có yêu anh, anh cũng đồng ý cho em thời gian ư? Cho dù thời gian này bao lâu anh cũng đồng ý chờ em sao?"Cao Giang Cảnh vui vẻ, không dám tin tưởng muốn xác nhận lại "Anh đồng ý thì em có phải cũng đồng ý ở chung một chỗ với anh hay không?"Tiểu Hoa gật đầu một cái nói "Ở chung với em một chỗ rất phiền phức, em có rất nhiều chuyện, thân thế, chuyện nhà cũng rất phức tạp. Em sẽ không nhận cha ruột em, anh cũng sẽ không miễn cưỡng em có phải hay không? Em không muốn lại dính líu gì đến nhà bọn họ nữa, anh cũng đồng ý theo em, sẽ không cảm thấy em không lương thiện chứ?"Cao Giang Cảnh nhìn ra Tiểu Hoa bất an nên đặt hai tay khoát lên hai bờ vai của Tiểu Hoa, nghiêm túc nói với cô "Hiểu Hoa, anh muốn ở chung một chỗ với em, sẽ tôn trọng lựa chọn của em. Lại nói chuyện nhà cha ruột của em vốn nên để cho tự em giải quyết. Yêu cũng được, hận cũng được, đây đều là sự lựa chọn của em, anh cũng sẽ ủng hộ em. Huống chi em chẳng qua là không muốn quan tâm bọn họ mà thôi. Chuyện này cũng không quá đáng, có phải không?""Anh Cảnh, anh cẩn thận suy nghĩ lại cho kỹ, ở chung với em một chỗ sẽ rất phiền toái, không chỉ có muốn chăm sóc ba và em trai còn có nhiều chuyện phiền lòng như vậy, em... không muốn anh hối hận." Tiểu Hoa một lần nữa xác Giang Cảnh không có trả lời vấn đề của Tiểu Hoa mà vươn tay nắm tay cô nói "Anh đưa em về nhà, bạn gái của anh!"Nghe xong lời của anh Tiểu Hoa biết anh cũng không ngại, vì thế mặc anh nắm tay mình đưa về Giang Cảnh ở bộ đội bề bộn nhiều việc nhưng mà lúc có thời gian rãnh rỗi thì anh sẽ tìm Tiểu Hoa. Hai người không có hương vị kích tình nhưng bắt đầu ở chung rất là ấm áp, bình thản. Có đôi khi chẳng qua là nắm tay đi dạo một vòng ở trong công viên thì Cao Giang Cảnh đã rất vui vẻ. Anh rất thích cảm giác đan xen 10 ngón tay với Tiểu với Tiểu Hoa thì Cao Giang Cảnh cũng sẽ không chỉ một mặt yêu thương cưng chiều, một chút hành vi của Tiểu Hoa nói ví dụ như mùa đông lớn muốn ăn kem ly, mùa hè ăn mặc quá mức mát mẻ thì Cao Giang Cảnh đều sẽ biểu đạt bất mãn của mình, lời lẽ nghiêm khắc từ chối. Nhưng mà Tiểu Hoa đủ loại yêu cầu tình thú, nói ví dụ như chuyện chụp hình lưu niệm… vv. Mặc dù không phải rất thích nhưng anh cũng sẽ phối hợp, chụp xong còn chọn một tấm thích nhất nhét vào trong ví tiền của mình.* * *"Hoa Hoa, cậu và anh Cảnh làm cho tớ nghĩ giống như vợ chồng già sống chung thật nhiều năm đấy!" Hạ Đồng nhìn hai người ở chung cảm khái Hoa cười nói "Vậy cậu và Hạo Nam không phải càng giống à? Các cậu đã ở chung nhiều năm như vậy mà!""Thật buồn nôn mà, hai cô gái đang yêu đương kia, không cần ở bên cạnh kích thích người cô đơn là tớ đây! Buồn nôn muốn chết!" Vương Tử Nghiên đá đá Hạ Đồng bất mãn nói. Không phải là không muốn đá Tiểu Hoa, bởi vì lần trước cô ngắt Tiểu Hoa một cái sau đó anh họ nhà mình lại liếc mình vài cái nữa đấy!"Chẳng lẽ cậu lại không tò mò Tiểu Hoa và anh Cảnh thân thiết như thế nào hả?" Hạ Đồng đá lại cô Tử Nghiên gật đầu một cái nói "Tớ đương nhiên muốn biết, nhưng mà bọn họ không nói chúng ta làm sao biết được? Chẳng lẽ nghiêm hình tra tấn?" Nói xong Vương Tử Nghiên làm bộ hung ác xoa cổ tay của Hoa vội nói "Chính là như các cậu nhìn thấy vậy đó! Không có gì khác."Hạ Đồng ngạc nhiên nói "Không phải chứ? Không có hôn hay ôm một cái hả?""Loại chuyện như vậy làm sao phải nói cho các cậu chứ? Các cậu cũng quá nhiều chuyện rồi!" Tiểu Hoa than thở nói. Thật sự Cao Giang Cảnh có cõng mình, ôm qua mình, ngược lại là không có hôn qua mình. Tiểu Hoa vuốt cằm âm thầm suy đoán chẳng lẽ mình không có sức quyến rũ ư?’"Đồng Đồng, không cần hỏi nữa, cậu không thấy đang trở về chỗ cũ hả?" Vương Tử Nghiên trêu ghẹo nói, nhân cơ hội ngăn cản không hỏi tiếp nữa. Dù sao một người là anh họ nhà mình, một người là chị dâu họ tương lai, chuyện đó cũng không thể đắc tội được đâu!
sống lại bảo vệ hạnh phúc